Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2869: Chặn giết Thú nhân tộc (1)

Vương Trường Sinh lấy ra một viên cầu kim loại kim quang lập loè. Đây là nội đan của Phệ linh nghĩ bậc năm. Sau khi Thôn kim nghĩ ăn vào không đến mức có thể tiến vào bậc năm, nhưng đẩy nhanh tốc độ tiến cấp hẳn là không vấn đề.

Linh nghĩ thần thông quảng đại ít hơn linh thử, số lượng linh nghĩ cấp cao cũng ít hơn linh thử cấp cao. Vương Trường Sinh muốn tìm một viên nội đan thích hợp cho Thôn kim nghĩ cũng rất khó khăn.

Đáng tiếc hắn chỉ có được một viên Vạn thú đan. Chỉ có thể cho một con linh thú đánh sâu vào bậc năm.

Thôn kim nghĩ sau khi ăn vào yêu đan của Phệ linh nghĩ thì trở nên trì độn hẳn. Nó nhẹ nhàng động cánh, thân thể ngã trái ngã phải, tựa như đứng cũng đứng không vững.

Vương Trường Sinh cũng an trí nó ở một gian mật thất, để nó luyện hoá năng lượng từ yêu đan.

Sau khi dàn xếp tốt cho linh trùng linh thú. Vương Trường Sinh đi vào luyện khí thất, lấy ra tài liệu, bắt đầu luyện khí.

Sau khi bán đi Huyền ngọc châm, hắn có được một khoản linh thạch. Lại mua không ít tài liệu luyện khí, chuẩn bị lại luyện chế thêm một bộ bảo vật dạng phi châm. Trên tay hắn vẫn còn Thiên nguyệt hàn tinh, vẫn có thể luyện chế một bộ bảo vật loại phi châm.

Vương Trường Sinh ném một khối Huyền ngọc vạn năm lớn bằng nắm tay đến giữa không trung. Rồi há miệng phun ra một cỗ hoả diễm màu tuyết trắng bao vây lấy Huyền ngọc vạn năm.

Thời gian trôi qua từng chút một, Huyền ngọc vạn năm biến thành một bãi nước thiết màu trắng.

Dưới sự khống chế của thần thức Vương Trường Sinh, nước thiết màu trắng chia làm nhiều phần, chậm rãi iến thành từng thanh phi châm mảnh khảnh. Tản mát ra một trận hàn ý đến tận xương.

Hắn ném một khối tinh thạch đạm kim sắc đến giữa không trung rồi khống chế Huyền ngọc băng diễm bao vây lấy tinh thạch màu vàng.

Rất nhanh, tinh thạch màu vàng cũng xuất hiện dấu hiệu hoà tan, tựa như muốn tan chảy thành nước.

Nhiệt độ bên trong thấp đến doạ người, trên tường đá xuất hiện một tầng băng mỏng.



Thời gian bốn năm rất nhanh trôi qua.

Cửa lớn luyện khí thất chợt mở, Vương Trường Sinh đi ra, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Hắn dùng thời gian năm năm, luyện chế ra được một bộ Băng phách diệt linh châm. Tổng cộng có bảy cây, mỗi cây đều là thông thiên linh bảo hạ phẩm, Thiên nguyệt hàn tinh cũng đã dùng hết.

Vì luyện chế bộ Băng phách diệt linh châm này, chỉ riêng về tài liệu đã tiêu tốn hơn ngàn vạn linh thạch, cuối cùng cũng luyện chế ra.

Ngoại trừ luyện chế một bộ thông thiên linh bảo, Vương Trường Sinh còn dùng thêm số Huyết long mễ còn lại. Thực lực nhục thân tăng cường thêm một bậc.

Vương Trường Sinh xem xét tình huống của linh thú linh trùng, phát hiện chúng nó vẫn còn ngủ say chưa tỉnh.

Chuyện này cũng không nằm ngoài dự kiến của hắn, đi vào đình viện, Vương Trường Sinh nhìn thấy Uông Như Yên đang ngồi bên trong thạch đình. Một tay nàng cầm một tấm truyện tấn bàn màu xanh nhạt, sắc mặt ngưng trọng.

“Phu nhân, Thái sư thúc bảo chúng ta qua một chuyến, dường như có nhiệm vụ gì đó.”

Uông Như Yên nói với Vương Trường Sinh.

“Nếu đã như vậy, chúng ta đi thôi!”

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời khỏi chỗ ở, đi tới trước Thiên hải lâu.

Tầng chín Thiên hải lâu, Trần Hâm và bảy vị Hoá thần tu sĩ khác đang sắp hàng chỉnh tề, thần sắc cung kính. Thái Vân Phong, Lý Vũ Tình và bốn vị Luyện hư tu sĩ khác đứng trước mặt bọn họ.

Tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi đến.

Ánh mắt Lý Vũ Tình đảo qua, dừng trên người Vương Trường Sinh, cao thấp đánh giá hắn.

Không biết vì lý do gì, Vương Trường Sinh có cảm giác bị người nhìn thấu.

“Ngươi chính là Vương tiểu hữu rồi! Khí huyết tràn đầy, không tồi. Thái đạo hữu, Trấn Hải cung các ngươi đúng thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp nha!”

Lý Vũ Tình khen ngợi một câu, cảm thán nói.

“Nhân tài xuất hiện lớp lớp? Lý tiên tử, đệ tử của Lý gia các ngươi cũng không không kém. Ngươi phái bọn họ ra ngoài như vậy, không sợ xuất hiện chuyện ngoài ý muốn sao?”

Thái Vân Phong cười hắc hắc, ánh mắt dừng trên người Lý Vân Phong và Lý Như Nguyệt.

Lý Vũ Tình cười thản nhiên rồi nói: “Ngọc không mài không thành vật quý. Đây là một loại tôi luyện, ta và ngươi đều là như vậy, bọn họ cũng cần rèn luyện một chút.”

Vương Trường Sinh đầu đầy mờ mịt, ngoan ngoãn đứng vào hàng.

Lần lượt có Hoá thần tu sĩ đi lên, xếp hàng tốt.

Nửa khắc đồng hồ sau, hơn mười Hoá thần tu sĩ xuất hiện ở tầng chín, ai nấy đều đầy mờ mịt.

“Chúng ta cần chấp hành nhiệm vụ nguy hiểm hạng nhất. Cần mang một ít nhân thủ phụ trợ, các ngươi theo cùng chúng ta!”

Thái Vân Phong dặn dò.

“Vâng, Thái sư thúc (Thái tiền bối).”

Đám người Vương Trường Sinh trăm miệng một lời đáp ứng xuống, thần sắc cung kính.

Rời khỏi phường thị, Thái Vân Phong lấy ra thú xa bốn bánh, chúng tu sĩ lục tục đi lên.

Hắn đánh vào đó một đạo pháp quyết, thú xa bốn phương bay về hướng trời cao, tốc độ cực nhanh.

Sau khi bay được hơn trăm dặm, Thái Vân Phong mới nói ra nhiệm vụ lần này của bọn họ.

“Một đám tà tu tư thông dị tộc, bọn họ có được một món bảo vật rất quan trọng, chuẩn bị hiến cho dị tộc. Nhiệm vụ của chúng ta là chặn đứng bọn họ, cướp vật này về.”

Sắc mặt Thái Vân Phong ngưng trọng, Kim thiềm đảo là giao giới giữa nhiều chủng tộc, ngư long hỗn tạp. Cũng là địa phương có nhiều thám tử nhất.

Một ít tu sĩ Nhân tộc bị số tiền lớn mê hoặc, hoặc bị ép bức làm tình báo cho dị tộc, thu thập tài nguyên tu tiên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận