Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6550: Phiền toái tiềm tàng (1)

Mặt đất nổ tung, hóa đất thành cát, phạm vi trăm vạn dặm hóa thành một sa mạc thật lớn, cuồng phong thổi từng cơn, cát vàng đầy trời, vô số hạt cát màu vàng phóng lên cao, hình thành một sa mạc màu vàng thật lớn, bao phủ phạm vi trăm vạn dặm ở bên trong.

Phụ cận sa mạc màu vàng sáng lên một mảng hắc quang, hiện ra bóng người ông lão áo bào xám.

Tay phải lão toát ra một vòng sáng màu đen, đánh lên sa mạc màu vàng, bốc lên một làn khói, sa mạc màu vàng lóe lên phù văn, linh quang ảm đạm xuống.

“Trung phẩm tiên khí!”

Ông lão áo bào xám kinh ngạc nói.

Lão tựa như phát hiện cái gì, hơi nghiêng người đi, một đạo hào quang vàng óng bắn nhanh đến, xuyên thủng vai trái lão, vai trái có thêm một lỗ thủng to bằng ngón tay.

“Ta không sống được, các ngươi cũng sẽ không dễ chịu.”

Ông lão áo bào xám lộ vẻ mặt dữ tợn, bấm pháp quyết, ngoài thân toát ra vô số phù văn màu máu.

Lão vung hai nắm đấm, những quyền ảnh màu đen bay ra, lao thẳng đến Vương Xuyên Minh cùng Thôi Dao.

Thôi Dao vội vàng lấy ra một tấm khiên màu đỏ, nhanh chóng phóng to, chặn quyền ảnh màu đen đánh tới.

Phía sau Vương Xuyên Minh toát ra một đám sương mù màu đen, đột nhiên ngưng tụ, hiện ra bóng người ông lão áo bào xám.

Ngoài thân ông lão áo bào xám trải rộng phù văn màu máu huyền ảo, giống như người máu, tay phải lão nắm một cây trường đao màu đen, bổ về phía Vương Xuyên Minh.

Trường đao màu đen bổ lên trên đầu Vương Xuyên Minh, truyền ra một tiếng kim loại giao kích trầm đục.

Vương Xuyên Minh giúp Vương Trường Sinh đạt được Kim Lạc Châu, nhận được một khoản thiện công lớn, đổi tài nguyên tu tiên, tu luyện thành chân linh đỉnh phong.

“Chân linh đỉnh phong!”

Ông lão áo bào xám kinh ngạc nói.

Mặt đất nổ tung ra, một vầng sáng màu vàng phá đất chui ra, lao thẳng đến ông lão áo bào xám, đồng thời một lưỡi đao khổng lồ màu đỏ chém về phía ông lão áo bào xám.

Trong mắt ông lão áo bào xám nở rộ hào quang lạnh lẽo, phù văn màu máu ngoài thân tỏa sáng, trào ra một mảng lớn ngọn lửa màu máu, lão lao về phía Vương Xuyên Minh.

Thân thể ông lão áo bào xám nhanh chóng khô quắt đi, hóa thành một đạo hào quang màu máu lao về phía Vương Xuyên Minh, nhập vào trong cơ thể Vương Xuyên Minh.

Vương Xuyên Minh phát ra một tiếng hét thảm, mặt lộ vẻ thống khổ.

Một Nguyên Anh diện mạo giống Vương Xuyên Minh bay ra khỏi cơ thể, vẻ mặt đầy sợ hãi. Pháp thân của hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khô quắt đi, một ngọn lửa màu máu chợt xuất hiện, đốt thi thể thành tro tàn.

Một đòn trước khi chết của Kim Tiên Vu tộc đã hủy diệt pháp thân của Vương Xuyên Minh, nếu không phải Nguyên Anh của Vương Xuyên Minh kịp thời rời cơ thể, đã mất mạng rồi.

“Xuyên Minh lão tổ, ngươi không sao chứ!”

Thôi Dao bay tới, quan tâm hỏi.

“Đáng chết, bị hắn hủy diệt pháp thân của ta.”

Vương Xuyên Minh mắng.

Hắn có thể một lần nữa đoạt xá một thân thể, khôi phục tu vi chỉ là vấn đề thời gian, chẳng qua hắn muốn tu luyện thành chân linh đỉnh phong, thì không dễ dàng như vậy.

Vương Tú từ lòng đất bay ra, nàng trước mắt là Kim Tiên trung kỳ, tìm hiểu ra Thôn Phệ pháp tắc, am hiểu truy tung.

“Bỏ đi, trở về trước đi! Tìm cho ta một thân thể thích hợp đoạt xá, một lần này thiếu chút nữa lật thuyền trong mương.”

Vương Xuyên Minh phân phó.

Thôi Dao gật gật đầu, thu hồi Nguyên Anh của Vương Xuyên Minh, lục soát đi tài vật trên người ông lão áo bào xám, cùng Vương Tú rời khỏi nơi đây.

Sau nửa canh giờ, mặt đất phồng lên một gò đất, một ông lão áo bào vàng dáng người béo lùn từ lòng đất chui ra, trên người dán một lá bùa lóe ra hào quang màu bạc, khí tức hoàn toàn không còn.

Đôi mắt ông lão áo bào vàng lóe ra một đợt hào quang màu vàng, trên mặt lộ ra biểu cảm như có chút suy nghĩ.

“Con cháu Vương gia! Đệ tử của Huyết Vu Chân Quân!”

Ông lão áo bào vàng lẩm bẩm, ngoài thân nở rộ hào quang màu vàngg, chui vào lòng đất.

...

Thanh Liên thành, Thanh Liên phong.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở trong một tòa đình đá màu xanh, Thôi Dao đang báo cáo với bọn họ.

Bọn họ vừa quay về Thanh Liên thành, Thôi Dao đã tới báo cáo.

“Huyết Vu Chân Quân!”

Vương Trường Sinh nhíu mày.

Vương Xuyên Minh truy tra cơ sở ngầm của Mộ Dung gia, đạt được manh mối, lập tức cùng Thôi Dao chạy qua, ai ngờ thám tử cung cấp manh mối đột nhiên bị diệt khẩu, bọn họ truy tra đến trên thân ba tên Kim Tiên.

Ba tên Kim Tiên đột nhiên rời khỏi thành trì, Vương Xuyên Minh cùng Thôi Dao không kịp thỉnh cầu chi viện, chỉ có thể đuổi theo.

Bọn họ thuận lợi tiêu diệt kẻ địch, chẳng qua pháp thân của Vương Xuyên Minh cũng đã bị hủy diệt.

Thôi Dao sưu hồn đối với Nguyên Anh một kẻ địch, biết được ông lão áo bào xám là đệ tử của Huyết Vu Chân Quân.

“Huyết Vu Chân Quân tinh thông chú thuật, ta ở trên một hồi tụ hội từng gặp người này.”

Uông Như Yên nói.

Lúc bọn họ ở Kim Tiêu thành, không thiếu tham gia tụ hội của Thái Ất Kim Tiên, Uông Như Yên ở trên một lần tụ hội gặp được Huyết Vu Chân Quân.

Huyết Vu Chân Quân tinh thông chú thuật, có tu vi Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn, thực lực hơn người.

“Việc này giữ bí mật, đừng truyền ra ngoài, người chết là không thể nói chuyện.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Hắn cũng không để ý việc này, đệ tử của Huyết Vu Chân Quân giết thám tử ngoại vi của Ám đường Vương gia, Vương Xuyên Minh thân là đường chủ Ám đường, ra tay đối phó hung thủ, hợp tình hợp lý.

Bạn cần đăng nhập để bình luận