Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2785: Hải Đường lưu lạc dị giới, Hoàng Phú Quý gặp nguy (2)

Trước khi Vương Trường Sinh và Uông Như Yên rời đi có dặn dò bọn họ nhất định phải tìm Vương Thanh Sơn về. Diệp Hải Đường có trận pháp trên tay, tra lượng lớn sách cổ, suy tính ví trí của Vương Thanh Sơn.

Phải biết rằng năm đó Vương Minh Nhân cũng bị vây nơi hiểm địa, đám người Vương Thanh Thiến tốn thời gian rất lâu mới có thể giúp Vương Minh Nhân thoát vây.

“Nếu muốn tế phẩm ta sẽ tự mình đi bắt một tên, không cần phải tiêu phí lượng lớn thời gian dẫn ngươi đến đây.”

Giọng điệu Phương Mộc lạnh nhạt, hắn chuyển giọng, mở miệng nói: “Đương nhiên, quả thật ta muốn lợi dụng ngươi giúp ta phá trận. Ngươi sử dụng quỷ vật, ta khống chế luyện thi. Quỷ giới là lựa chọn tốt nhất của chúng ta. Thiên Lan tông chặt đứt thông đạo giữa Thiên Hồ giới và Đông Ly giới. Muốn quay về Đông Ly giới, ít nhất phải có tu vi Hoá thần kỳ. Nếu có thể lợi dụng tế đàn này liên hệ với tu sĩ cấp cao ở Quỷ giới, nói không chừng chúng ta có biện pháp tiến vào Hoá thần kỳ. Thậm chí đi đến Quỷ giới.”

“Ta đáp ứng ngươi tới nơi này là vì ngươi nói nơi này có cửa thông với Cuồng Phong bí cảnh. Tốt nhất ngươi nên cho ta một giải thích hợp lý, nếu không đừng trách ta không khách khí.”

Diệp Hải Đường lạnh lùng nói, rất có tư thế một lời không hợp liền ra tay đánh lớn.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên luôn dặn dò nhất định phải tìm được Vương Thanh Sơn, Diệp Hải Đường đã đáp ứng rồi.

Phương Mộc lấy ra một hộp gấm màu đen tinh mỹ đưa cho Diệp Hải Đường.

Diệp Hải Đường mở hộp gấm màu đen ra, nhìn thấy bên trong có hai đoạn linh cốt đen tuyền. Bên ngoài linh cốt có chút tơ máu, nếu cẩn thận quan sát sẽ thấy hai khối linh cốt không ngừng chớp động, giống như vật còn sống vậy.

“Thông linh âm cốt! Ngươi có ý tứ gì?”

Diệp Hải Đường nhíu mày nói, vẻ mặt nghi hoặc.

“Đây là hai khối Thông linh âm cốt ta có được ở Vạn Quỷ hải vực tại Đông Ly giới , là tài liệu luyện chế hoá thân tuyệt hảo. Về phần Cuồng Phong bí cảnh thông tới nơi nào ta quả thật không biết, nhưng chúng ta có thể kích hoạt chỗ tế đàn này. Nói không chừng tu sĩ cấp cao của Quỷ giới sẽ có biện pháp.”

Phương Mộc giải thích, hắn nhìn trúng năng lực phá trận của Diệp Hải Đường nên mới nói dối nàng.

Diệp Hải Đường hơi cân nhắc, sau đó nhận lấy hai khối Thông linh âm cốt. Hai khối Thông linh âm cốt này là tài liệu luyện chế hoá thân tuyệt hảo.

Bọn họ nhìn về phía tế đàn, thần sắc ngưng trọng.

Hai người tiêu sái tiến đến, cẩn thận quan sát.

Bên trên tế đàn có một đại pháp trận hơn trăm trượng. Bên trên pháp trận có hơn một trăm chỗ khuyết lớn nhỏ không đồng nhất. Mỗi chỗ khuyết đều có một khối phế linh thạch đã dùng hết linh khí.

Bọn họ xem qua ghi chép của cổ tế đàn trên điển tích, có một số tế đàn phải có vật sống hiến tế mới có thể khởi động.

Tay áo Phương Mộc run lên, một cỗ cuồng phong thổi qua, tất cả phế linh thạch đều bay lên. Diệp Hải Đường phất tay áo, bay ra mấy trăm khối trung phẩm linh thạch, dừng bên trong chỗ khuyết. Sau đó lại đánh vào một đoạ pháp quyết.

Tiếng “Ong ong” trầm đục, pháp trận kịch liệt chớp động hẳn lên, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường.

“Chẳng lẽ cần thượng phẩm linh thạch mới có thể khởi động?”

Phương Mộc nhíu mày nói, lấy ra năm khối thượng phẩm linh thạch thay thế. Diệp Hải Đường cũng lấy ra thượng phẩm linh thạch, thay thế năm khối trung phẩm linh thạch. Bọn họ lại đánh vào một đạo pháp quyết.

Một đạo hắc quang chói mắt từ pháp trận phóng thẳng lên trời cao, trực tiếp đục một lỗ lớn trên hang đá, làm rơi xuống lượng lớn đá vụn.

Một lát sau, hắc quang biến mất, pháp trận khôi phục bình thường. Đồ án mặt quỷ phía sau tế đàn chợt vặn vẹo sống lại, khuôn mặt vặn vẹo biến hình, phát ra tiếng quỷ khóc thê lương. Sau đó phun ra một cỗ sáng mờ màu đen, che kín Diệp Hải Đường và Phương Mộc.

Sự tình quá đột ngột, bọn họ căn bản không ngờ tới sẽ xuất hiện loại tình huống này.

Cỗ sáng mờ màu đen cuốn bọn họ vào trong miệng lệ quỷ, hai người cảm thấy hoa mắt một trận rồi mất đi ý thức.

Trời đát quay cuồng một trận, Diệp Hải Đường mở hai mắt, đầu váng mắt hoa. Vẻ mặt đề phòng nhìn về phía Phương Mộc cách đó không xa.

“Nơi này là nơi nào? Không gian độc lập hay là tử linh địa?”

Phương Mộc nhíu mày nói. Không biết vì điều gì, hắn cảm thấy thân thể thật không thoải mái, nơi này không có chút linh khí nào.

“Ma khí! Nơi này tràn ngập ma khí.”

Diệp Hải Đường nhíu mày. Nàng từng đi theo Vương Trường Sinh xuất chinh Thiên Hồ giới, từng cảm thụ ma khí.

“Ma khí? Chẳng lẽ nơi này là Ma giới?”

Phương Mộc ngây ngẩn cả người, vẻ mặt là thần sắc không thể tưởng tượng.

“Hẳn là không phải. Trong truyền thuyết Ma giới và linh giới là hai giới song song. Đông Ly giới là hạ giới, một bộ trận pháp không thể nào đưa chúng ta tới được Ma giới. Có thể là một không gian độc lập tràn ngập ma khí, cũng có thể là hạ giới của ma giới.”

Diệp Hải Đường có chút không xác định nói. Nàng vốn định tìm biện pháp cứu Vương Thanh Sơn ra, không nghĩ tới lại hồ đồ đến nơi này.

“Đi một bước tính một bước vậy. Ồ, có người tu tiên đến đây.”

Phương Mộc nhẹ ồ một tiếng, nhìn về phía chân trời xa xa.

Một đạo độn quang màu xanh đang bay tới từ phía chân trời xa xa, tốc độ cũng không nhanh.

Không qua bao lâu, độn quang màu xanh ngừng lại. Rõ ràng là một thanh niên thanh sam cao cao gầy gầy. Nhìn pháp lực dao động của hắn, chỉ là Kim Đan kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận