Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2192: Trung Nguyên đại loạn (1)

Âu Dương Thắng Đào dùng một loại khẩu khí nghiêm khắc nói. Chỉ cần Tư Đồ Mị chết, chuyện này cũng liền vạch lên dấu chấm tròn, thời gian dài trôi qua, không có ai sẽ nhắc tới việc này, đối với Âu Dương gia và Vương gia mà nói đều là một chuyện tốt.

Tư Đồ Mị là đoạt xá con cháu Trương gia, nàng một ngày không chết, thanh danh Vương gia cùng Âu Dương gia đều sẽ bị ảnh hưởng, Tư Đồ Mị còn sống sẽ bại hoại thanh danh Vương gia cùng Âu Dương gia, nghiêm trọng mà nói, sẽ kéo Âu Dương gia cùng Vương gia xuống nước.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên rời khỏi mới vài năm, đã xuất hiện biến cố lớn như vậy, Vương Thanh Linh trong thời gian ngắn không liên hệ được Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, muốn mật báo cũng không có cách nào.

“Đã là ý tứ Triệu tiền bối, vậy tự nhiên là không có vấn đề, chúng ta đúng lý ra nên làm theo.”

Vương Thanh Linh cười nói, tâm tình vô cùng nặng nề.

Nàng hy vọng Tư Đồ Mị chết, chuyện này mới có thể nhanh chóng bình ổn xuống. Nghĩ đến hai vị tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ tự mình ra tay, Trương Vô Trần không có khả năng có đường sống.

Ngoài hai mươi vạn dặm, một hình Thái Cực nhanh chóng lướt qua bầu trời, linh quang chợt lóe, hình Thái Cực dừng lại, hiện ra bóng người Đỗ Húc cùng Phương Nguyệt, sắc mặt bọn họ hơi tái nhợt.

Bọn họ có thể tìm được nơi Tư Đồ Mị dừng chân, chủ yếu là mượn dùng Thiên Túc Huyết Cổ Trùng cấp bốn thi triển bí thuật nào đó, mới có thể tìm được Tư Đồ Mị.

Sử dụng bí thuật một lần, phải báo hỏng một con Thiên Túc Huyết Cổ Trùng cấp bốn.

Thiên Túc Huyết Cổ Trùng bồi dưỡng cũng không dễ dàng, vì tìm kiếm Âu Dương Hồng Quang và Tư Đồ Mị, Vạn Thú đảo đã báo hỏng con hai cấp bốn, muốn tìm được Tư Đồ Mị, trừ phi dùng một con Thiên Túc Huyết Cổ Trùng cấp bốn nữa thi triển bí thuật.

“Tiện nhân này chạy quá nhanh rồi nhỉ! Độn tốc so với chúng ta còn nhanh hơn?”

Phương Nguyệt cau mày nói, vốn tưởng nắm chắc thắng lợi, vẫn để Trương Vô Trần chạy mất, nàng rất tức giận.

“Ả ngay cả Độ Ách Phù cũng có thể lấy ra, nói không chừng còn có độn thuật phù khác. Ngươi đừng quên, ả năm đó từng cướp giết phó tông chủ Cửu U tông, ai biết ả đạt được bao nhiêu bảo bối, xem ra chỉ có thể đi Vạn Thú đảo một chuyến, không biết Vạn Thú đảo còn có Thiên Túc Huyết Cổ Trùng cấp bốn hay không.”

Đỗ Húc thở dài nói, vẻ mặt đầy u sầu.

“Mặc kệ thế nào, tuyệt không thể để ả sống sót, ả cực kỳ thù dai, không tiêu diệt ả, ả chỉ sợ sẽ xuống tay đối với tiểu bối bản tông, lấy tính cách có thù tất báo của ả, chuyện gì cũng làm ra được.”

Vẻ mặt Phương Nguyệt đầy sát khí, nếu không phải phát hiện kịp thời, để Tư Đồ Mị tiến vào Hóa Thần kỳ mà nói, bọn họ sẽ xui xẻo.

Một tháng sau, một tin tức kinh người nhanh chóng khuếch tán ra ở Nam Hải tu tiên giới, lão tổ tông Trương Vô Trần của Thanh Lý đảo Trương gia là phó cung chủ Tư Đồ Mị của Nhật Nguyệt cung Nguyệt cung, nàng giết người vô số, giết hại tu sĩ cấp thấp, vì lợi ích bản thân, xâm nhập Khôi Đế trủng, thả ra U Minh Chu, dẫn tới Bắc Cương tu tiên giới chết trăm vạn người phàm và mấy vạn tu sĩ.

Ba thế lực Nhật Nguyệt cung, Vạn Kiếm môn, Âu Dương gia liên thủ, treo thưởng ngàn vạn linh thạch truy bắt Tư Đồ Mị, ai che giấu không báo, lấy đồng đảng luận xử. Nhật Nguyệt cung hứa hẹn, giúp đỡ Nhật Nguyệt cung bắt Trương Vô Trần, hòn đảo linh mạch cấp bốn, pháp bảo, linh vật Kết Anh cũng không có vấn đề gì, đơn giản mà nói, bắt Trương Vô Trần, Nhật Nguyệt cung trọng thưởng.

...

Trung Nguyên, Đại Yến vương triều.

Lai Châu ở tây bắc bộ Đại Yến vương triều, cảnh nội rất nhiều sông hồ, còn có đồng bằng rộng lớn, dân cư đông đúc, sản vật phong phú, từ xưa đã có danh xưng đất lành.

Liêu Hà như tên gọi của nó, rộng lớn khôn cùng, vắt ngang mười mấy châu, từ cảng Thanh Long của Đại Tần vương triều xuất phát, theo đường thủy, có thể tiến vào Lai Châu của Đại Yến vương triều.

Đại Tần nội loạn, bốn vương triều bọn Đại Yến vương triều thay nhau nhúng tay, nâng đỡ thế lực mình xem trọng đi lên, chiến sự liên tiếp, chiến sự này đã được mấy chục năm, còn chưa có dấu hiệu ngưng chiến, lượng lớn dân chúng trôi giạt khắp nơi. Vì tránh né chiến sự, lượng lớn dân chúng Đại Tần vương triều theo Liêu Hà, chạy đi cảnh nội Đại Yến vương triều, tránh né chiến sự.

Một ít tà tu thừa dịp thiên hạ đại loạn, làm loạn khắp nơi, Đại Yến vương triều vừa cần nâng đỡ con rối thượng vị, vừa cần phái người tiêu diệt đám tà tu này, dẫn tới một ít địa phương phòng thủ trống trải.

Lai Châu sản vật phong phú, nhưng đó là so với người phàm mà nói, cảnh nội Lai Châu không có bao nhiêu tài nguyên tu tiên, số lượng người tu tiên tự nhiên ít, nạn trộm cướp không ngừng.

Lưu Nhị Hà vốn là một người đánh cá, có một vợ ba con, bình thường dựa vào đánh cá mà sống, cuộc sống vẫn ổn. Hắn vốn tưởng loại ngày tháng này sẽ kéo dài mãi, nhưng Đại Tần vương triều nội loạn, rất nhiều dân chúng Đại Tần chạy trốn tới Lai Châu, những người này có không ít kẻ là nhà đại phú, một ít đạo tặc cùng hung cực ác theo dõi đám người giàu có này, tụ tập ở các đường thủy của Lai Châu, dẫn tới Lai Châu nạn trộm cướp không ngừng.

Lưu Nhị Hà ngày nào đó trở về, phát hiện vợ con bị giết, nhà cũng bị đốt, báo lên quan phủ, quan phủ chậm chạp không bắt được hung thủ, dưới cơn giận, Lưu Nhị Hà tự mình kéo một đội ngũ, vừa làm hoạt động giết người cướp của, vừa tìm kiếm hung thủ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận