Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2553: Tế bái tổ tiên, mời dự Thanh Liên pháp hội

“Nương không có lòng đánh sâu vào Nguyên Anh kỳ, chỉ muốn ngươi tốt là được. Ta ở trước mộ của cha ngươi từng thề qua, phải nuôi dạy ngươi thành tài. Ngươi cứ nhận lấy đi! Qua một đoạn thời gian, ngươi theo ta đi Thái Nhất tiên môn một chuyến. Ta giới thiệu ngươi với Lưu sư bá, hắn là Luyện đan sư cấp bốn, trình độ luyện đan cao siêu. Có hẳn chỉ điểm, ngươi cũng sẽ mau tiến bộ hơn.”

Tây Môn Phượng vẻ mặt từ ái, nguyện vọng lớn nhất của nàng là nhìn thấy Vương Trường Kiệt thành tài.

Đan đạo là con đường Vương gia yếu nhược nhất. Cũng không có cách nào, ai bảo nội tình Vương gia quá nhỏ bé. Nội tình Thái Nhất tiên môn thâm hâu, Vương Trường Kiệt thỉnh giáo trao đổi với Luyện đan sư bậc bốn của Thái Nhất tiên môn, trình độ luyện đan cũng có thể đề cao hơn.

Nếu không phải Vương Trường Sinh tiến vào Hoá thần kỳ, Luyện đan sư bậc bốn của Thái Nhất tiên môn cũng sẽ không chỉ điểm Vương Trường Kiệt. Đây là sự thực của thế đạo ngày nay.

“Được, ta sẽ cố gắng. Mẹ, ta nhất định sẽ trở thành Luyện dan sư bậc bốn đầu tiên của gia tộc, tế bái linh vị Thanh Kỳ.”

Vương Trường Kiệt đáp ứng xuống dưới. Vương Thanh Kỳ vẫn luôn hy vọng gia tộc có thể bồi dưỡng ra một Luyện đan sư bậc bốn. Cho đến khi hắn mất, vẫn chưa được như nguyện.

Tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc vang lên, một đạo độn quang màu xanh xẹt qua trời cao.

Vương Trường Sinh. Uông Như Yên, đám người Vương Thanh Linh đứng trên Phi long tại thiên đồ. Sắc mặt mỗi người đều tràn đầy vui mừng.

Không qua bao lâu, Phi long tại thiên đồ dừng trên quảng trường đá, đám người Vương Trường Sinh đi xuống.

“Thu Minh, mời cao tầng trong tộc đến dự họp, ta muốn tuyên bố một chuyện.”

Vương Trường Sinh dặn dò nói, trong mắt tràn đầy vui mừng.

“Vâng, tổ phụ.”

Vương Thanh Linh lĩnh mệnh mà đi, đám người Vương Thanh Linh ai về nhà nấy, bận làm việc của mình.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đi vào Thanh Liên lâu. Thanh Liên lâu cung phụng đều là những bài vị đã cống hiến một đời cho Vương gia.

Vương Trường Hạo, Vương Thanh Viễn, Vương Thanh Thuân, Vương Thanh Kỳ,… Bọn họ cống hiến không nhỏ trong quá trình giúp gia tộc quật khỏi. Điều tiếc nuối là, bọn họ không thể sống tới hôm nay, hưởng thụ phúc lợi khi gia tộc quật khỏi. Nhưng hậu nhân của bọn họn đều không tồi.

Vương Trường Sinh đốt đàn hương, cắm vào bên trong lư hương. Hắn và Uông Như Yên cùng nhau lễ bái.

“Gia gia, tộc trưởng, cha, mẹ, Thập bát đệ, Thanh Chí, Thanh Thuân, Thanh Kỳ, Như Yên tiến vào Hoá thần kỳ rồi. Từ nay về sau, Vương gia chúng ta là một trong mười đại thế gia tu tiên Nam Hải. Không ai có thể khi dễ Vương gia chúng ta.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh trầm trọng, trong lòng ngũ vị tạp trần. Hồi tưởng lại việc trải qua mấy năm nay, hắn đau lòng thay cho những tộc nhân đã chết đi.

Hiện tại hắn có loại cảm giác khổ tận cam lai. Ai có thể nghĩ đến, Vương gia có thể xuất hiện hai Hoá thần tu sĩ. Toàn bộ Đông Ly giới, thế lực có được hai Hoá thần tu sĩ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

“Có chúng ta ở đây, không ai có thể động tới tộc nhà chúng ta. Tộc nhân có thể an tâm tu luyện, không cần bôn ba lưu lạc khắp nơi nữa.”

Uông Như Yên chân thành nói. Mấy năm nay gia tộc chịu không ít đau khổ, mỗi lần gia tộc phát sinh nguy cơ trọng đại, tộc nhân đều phải phân tán khắp nơi.

“Đang đang đang” tiếng chuông vang lên trên Thanh Liên đảo, truyền khắp toàn đảo.

“Chúng ta rời khỏi hơn năm mươi năm, không biết trong tộc có bao nhiêu Nguyên Anh tu sĩ rồi.”

Vương Trường Sinh cười nói. Trước khi bọn họ rời đi, có nhiều tộc nhân đang bế quan đánh sâu và Nguyên Anh kỳ.

Bọn họ đi vào phòng nghị sự, đám người Vương Thanh Thiến chờ đã lâu.

Trong năm mươi năm này, Vương Quý Quân, Vương Trường Kiệt , Vương Hữu Vi, Âu Dương Minh Nguyệt, Trần Húc Đông, Vương Mạnh Phần lần lượt tiến vào Nguyên Anh kỳ. Vương Vinh Đình, Vương Vinh Phỉ và Vương Vinh Tương ba người kết anh thất bại, thân tử đạo tiêu.

Vương gia hiện tại có ba mươi Nguyên Anh tu sĩ. Phân biệt lần lượt là Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Linh, Vương Mạnh Bân, Vương Thu Minh, Vương Thanh Thiến, Vương Quý Quân, Vương Trường Kiệt, Vương Hữu Vi, Âu Dương Minh Nguyệt, Vương Mạnh Phần, Trần Húc Đông, Diệp Hải Đường. Kim Đan tu sĩ ưu tú có Vương Anh Kiệt, Vương Mạnh Hiên, Vương Thu Hâm, Vương Thu Lý, Vương Vinh Miểu, Vương Mạnh Ưởng,… Hiện Vương Mạnh Ưởng đang làm việc ở Thương minh, âm thầm hiệp trợ gia tộc.

Đám người Vương Thanh Sơn đều hành lễ với Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, thần sắc mỗi người đều thực kích động.

Một nhà có hai Hoá thần tu sĩ, đây là vinh quang lớn bao nhiêu.

“Từ hôm nay trở đi, nhà chúng ta có hai Hoá thần tu sĩ. Mạnh Phần, phân phó xuống dưới, mười năm sau tộc nhà chúng ta sẽ mở Thanh Liên pháp hội, mời các thế lực đến tham gia. Mặt khác, trong lúc này, đệ tử chấp pháp đường tăng mạnh tuần tra, nghiêm trị tộc nhân làm trái tộc quy. Mặc kệ là thời điểm nào, mỗi một tộc nhân đều phải tuân thủ tộc quy.”

Vương Trường Sinh dặn dò, giọng điệu nghiêm nghị.

“Vâng, lão tổ tông. Ta lập tức đi làm.”

Vương Mạnh Phần đầy miệng đáp ứng xuống dưới.

“Về sau cứ cách ba trăm năm, chúng ta sẽ tổ chức Thanh Liên pháp hội một lần, mời Nguyên Anh tu sĩ tham gia. Mười năm sau, mời dự lần đầu tiên, về sau cứ mỗi ba trăm năm mở một lần.”

Uông Như Yên dặn dò. Các thế lực lớn đều định kỳ tổ chức lễ mừng, mời tân khách khắp nơi. Mở rộng tiếng vang của bản thân cũng như mượn cơ hội này thu thập tài nguyên tu tiên. Vương gia trước kia cũng từng tổ chức lễ mừng, nhưng lực ảnh hưởng cũng không lớn, chỉ giới hạn vài cái hải vực. Thứ nhất vì nội tình của Vương gia tương đối cạn, thứ hai vì lực ảnh hưởng của Vương gia không đủ lớn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận