Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2327: Bị vây khốn (2)

Hào quang màu lam lóe lên, một cái Nguyên Anh nhỏ bé từ trên thân thanh niên áo lam bay ra, lục phủ ngũ tạng hắn bị chấn nát toàn bộ, thân thể bị hủy, Nguyên Anh chỉ có thể bỏ qua thân thể này.

Nguyên Anh nhỏ bé còn chưa bay ra bao xa, quyền ảnh màu lam rậm rạp từ nước biển bên dưới bay ra.

Một tiếng nổ vang lên, Nguyên Anh nhỏ bé bị quyền ảnh màu lam dày đặc đánh nát.

Dương đông kích tây, bọn họ làm bộ chạy trốn, thực ra một mực trốn ở dưới biển.

Môn thần thông Hải Thị Thận Lâu này quả thật lợi hại, tính tới trước mắt, chưa có tu sĩ Nguyên Anh nào nhìn thấu một thần thông này của Vương Trường Sinh.

Thi thể thanh niên áo lam rơi vào trong nước biển, Vương Trường Sinh giật xuống túi linh thú bên hông hắn, thu thi thể vào túi trữ vật.

Hắn cũng không có bệnh thích xác chết, pháp y trên người đối phương không tệ, hắn không dùng tới, có thể cho Vương Thu Minh và Vương Mạnh Bân sử dụng, thi thể lấy để đổi công lao.

Giết người phóng hỏa đai lưng vàng, dù sao là tu sĩ dị giới, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên cũng sẽ không mềm lòng.

Ở biển lớn đấu pháp, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có ưu thế rất lớn.

Băng phượng hóa thành hình người, nàng phất tay áo, mười tám tia sáng màu lam bắn ra, bắn nhanh ra bốn phương tám hướng.

Ngoài thân Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nở rộ hào quang màu lam, hai người hóa thành một dải cầu vồng màu lam xé gió chạy đi, nháy mắt nghìn trượng.

Bọn họ còn chưa bay ra bao xa, một làn sóng nhiệt kinh thiên từ trên trời giáng xuống, đồng thời phía sau truyền đến một chuỗi tiếng xé gió chói tai.

“Quả nhiên có vài phần bản lãnh, chẳng qua tới đây là dừng.”

Tần Thiên Diễm lạnh lùng nói. Bốn tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đối phó Thanh Liên tiên lữ, đã rất để mắt Thanh Liên tiên lữ rồi.

Vương Trường Sinh nhíu mày, một đám mây lửa màu đỏ lớn trăm trượng ập đến trước mặt, cảm nhận được đám mây lửa màu đỏ tản mát ra nhiệt độ cao kinh người, Vương Trường Sinh không dám sơ ý.

Hai nắm tay của hắn hành động, tiếng xé gió vang lên, quyền ảnh màu lam dày đặc bay ra, đánh về phía đám mây lửa màu đỏ.

Uông Như Yên chợt xoay người, nhìn thấy một con giao long màu vàng lao vút đến.

Vong Trần Địch trong tay nàng nở rộ hào quang màu xanh, một tiếng sáo trầm thấp vang lên, một làn sóng âm màu xanh thổi quét ra.

Ầm ầm ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc qua đi, đám mây lửa màu đỏ bị quyền ảnh màu lam dày đặc đập vỡ nát, sóng âm màu xanh cùng giao long màu vàng va chạm, tốc độ của giao long màu vàng bị kiềm hãm.

Đúng lúc này, bầu trời chợt có tuyết lớn, bông tuyết to như hạt đậu bỗng dưng bay xuống.

Một dòng sông băng màu trắng lớn trăm dặm chợt xuất hiện ở trước mặt bọn họ, nước biển đều kết băng, sáu người bọn Vương Trường Sinh đều ở bên trong.

Giao thủ lâu như vậy, bọn họ cũng đã nhìn ra, Thanh Liên tiên lữ ở biển lớn đấu pháp, thần thông tăng vọt.

“Trận pháp!”

Vương Trường Sinh nhíu mày, bị trận pháp vây khốn, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Một chuỗi tiếng xé gió vang lên, ba tia sáng màu vàng kim cắt qua bầu trời, hướng thẳng đến Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên. Cùng lúc đó, đỉnh đầu Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên nổi lên một trận gợn sóng, một cái vuốt rồng màu đỏ lớn hơn mười trượng bỗng hiện ra, chộp thẳng đến thiên linh cái Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh đang muốn tránh, dưới thân truyền đến một trọng lực khó có thể chống lại, hắn cảm giác có một ngọn núi lớn nặng trăm vạn cân đè ở trên người, hít thở cũng có chút khó khăn.

Sau khi ngoài thân hắn dâng lên một quầng sáng màu lam chói mắt, áp lực nhẹ đi, thân hình nhoáng lên một cái, tránh được vuốt rồng màu đỏ. Vuốt rồng màu đỏ xẹt qua bả vai Vương Trường Sinh, để lại năm vết máu thật dài, đây cũng là bởi thân thể Vương Trường Sinh mạnh mẽ, đổi là tu sĩ Nguyên Anh khác, đã sớm mất mạng.

Một con vượn khổng lồ màu trắng cao năm trượng từ tầng băng thật dày chui ra, mồm đầy năng nhọn, mắt lộ hung quang, đây là một con yêu thú bậc bốn.

Cuồng phong đột nhiên nổi lên, hơn trăm cơn lốc màu trắng cao hơn trăm trượng chợt xuất hiện, vô số bông tuyết màu trắng bị cơn lốc màu trắng cuốn vào trong đó, ở trong một tràng tiếng xé gió vang dội, hơn trăm cơn lốc màu trắng từ bốn phương tám hướng thổi quét đến, một bộ dáng muốn nghiền Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên thành mảnh vụn.

Thanh Liên tiên lữ thực lực mạnh nữa, bị bốn tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ lợi dụng trận pháp vây khốn, không chết cũng phải lột một tầng da.

Vương Trường Sinh lấy ra mười tám viên Định Hải Châu, biến đổi pháp quyết, mười tám viên Định Hải Châu sau khi xoay tít, hóa thành mười tám con giao long nước màu lam dài hơn trăm trượng, giao long nước màu lam giống như nước biển tạo thành, toàn thân hơi nước mơ hồ.

Mười tám con giao long nước màu lam vòng quanh Vương Trường Sinh và Uông Như Yên xoay quanh không ngừng, hơn trăm cơn lốc màu trắng vừa tới gần bọn họ trăm trượng, đã bị mười tám con giao long nước màu lam xé thành mảnh vỡ, hóa thành vô số bông tuyết màu trắng, bay lượn đầy trời.

Tiếng nổ vang lên không ngừng, vô số bông tuyết màu trắng bay múa ở trên trời.

Một trận gió lạnh thổi qua, những bông tuyết màu trắng này sau khi thoáng mơ hồ, hóa thành những cây dùi băng màu trắng, số lượng có nhiều tới hơn vạn, từ bốn phương tám hướng bắn nhanh về phía Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, một bộ tư thế muốn đánh bọn họ thành cái sàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận