Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3182: Thanh Sơn đi cửu Long đảo Lưu Ly Băng Diễm linh diễm bậc sáu (1)

Vương Thanh Sơn tìm một hang núi bỏ hoang, ngồi thiền điều tức.

Ngày thứ hai, Vương Thanh Sơn điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất, đi ra khỏi hang núi.

Dựa theo điển tịch ghi lại, giới diện lệ thuộc trực tiếp linh giới, tu tiên giả đến Hóa Thần trung kỳ, Phi Linh đài sẽ cảm ứng được khí tức kẻ đó, tiếp dẫn đến linh giới.

Vương Thanh Sơn hít sâu một hơi, thi triển mấy đạo phòng ngự lên trên người, hóa thành một dải cầu vồng màu xanh, bay về phía bầu trời.

Khi hắn tới một độ cao nào đó, trên trời truyền đến một tràng tiếng ầm ầm thật lớn, không gian xé rách ra, một quầng sáng lóa mắt từ trên trời giáng xuống, bao phủ Vương Thanh Sơn, cuốn hắn vào trong vết nứt, biến mất không thấy.

...

Huyền Dương giới, Thiên Dương cốc, một trong các phân đà của Trấn Hải cung, nơi đây có một tòa Phi Linh đài.

Trần Khiêm xuất thân tán tu, về sau bái vào Trấn Hải cung, lệ thuộc phe phái phi thăng, trước mắt là Hóa Thần sơ kỳ, phụ trách trông coi một chỗ Phi Linh đài.

Một chỗ Phi Linh đài này đã bỏ hoang hơn vạn năm, vận chuyển một ngày đều phải tiêu hao không ít tài nguyên, nếu không phải có Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên hai cái ví dụ này, một chỗ Phi Linh đài này cũng phải bị hủy bỏ rồi.

Một ngày này, hắn đang tu luyện.

Phi Linh đài chợt kịch liệt chớp lên, một đạo linh quang chói mắt phóng lên trời.

Trần Khiêm ngay lập tức thu công, nhìn về phía Phi Linh đài.

Một thanh niên áo dài màu xanh dáng người cao gầy đứng ở trên Phi Linh đài, đeo một cái hộp kiếm màu xanh, trên hộp kiếm có một hình hoa sen màu xanh, chính là Vương Thanh Sơn.

Dương Hồng Cơ truyền thụ hắn ngôn ngữ Nhân tộc Huyền Dương giới, Vương Thanh Sơn hoàn toàn có thể trao đổi với đối phương.

“Tại hạ Vương Thanh Sơn, xin hỏi đạo hữu, nơi đây là chỗ nào?”

Vương Thanh Sơn khách khí hỏi.

Trần Khiêm hơi ngẩn người. Bình thường mà nói, tu sĩ từ hạ giới phi thăng, căn bản không hiểu ngôn ngữ Nhân tộc Huyền Dương giới, chẳng lẽ Vương Thanh Sơn từng câu thông với tu sĩ Huyền Dương giới?

“Nơi này là Thiên Dương cốc của Huyền Linh đại lục, một chỗ phân đà của Trấn Hải cung. Tại hạ Trần Khiêm, xin hỏi Vương đạo hữu, ngươi sao lại biết được ngôn ngữ Huyền Dương giới? Là có sư môn thân tộc trưởng bối ở Huyền Dương giới phải không?”

Trần Khiêm khách khí hỏi, nếu không phải có sư môn thân tộc trưởng bối ở Huyền Dương giới, tỷ lệ biết được ngôn ngữ Huyền Dương giới rất thấp.

Vương Thanh Sơn hơi do dự, nói: “Ta từng liên hệ với Thái Dương Chân Nhân, ta từng cứu đồ tử đồ tôn của hắn.”

Trần Khiêm bừng tỉnh đại ngộ, trên mặt lộ ra nụ cười, chân thành nói: “Vương đạo hữu chờ một lát, ta liên hệ Triệu sư thúc, Triệu sư thúc phụ trách an trí tu sĩ phi thăng, Vương đạo hữu không cần lo lắng, giống ngươi tu sĩ từ hạ giới phi thăng như vậy, vẫn luôn là thượng khách của Trấn Hải cung chúng ta.”

Hắn lấy ra một tấm pháp bàn hào quang màu lam lấp lánh, đánh vào mấy pháp quyết, thao tác một phen.

“Trần đạo hữu, có thể cho ta nói một phen về tình huống Huyền Linh đại lục hay không?”

Vương Thanh Sơn khách khí hỏi. Hắn hiểu biết đối với Huyền Linh đại lục cũng không nhiều, bức thiết cần tìm hiểu một phen tình huống của Huyền Linh đại lục.

Trần Khiêm gật gật đầu, nói chi tiết một lần tình huống Huyền Linh đại lục, hơn nữa hỏi một chút Vương Thanh Sơn từ giới diện nào phi thăng, Vương Thanh Sơn cũng không giấu diếm, bẩm báo theo sự thật.

“Đúng rồi, Trần đạo hữu, ngươi từng nghe nói Thanh Liên tiên lữ hay không?”

Vương Thanh Sơn tò mò hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Trần Khiêm nghĩ chút, lắc lắc đầu, nói: “Không, sao vậy? Ngươi quen biết bọn họ?”

“Tùy tiện hỏi chút.”

Vương Thanh Sơn ngượng ngùng cười. Huyền Dương giới rất lớn, nói không chừng Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên chạy tới nơi khác, hoặc là bọn họ tiếng tăm không nổi bật.

Một đạo độn quang màu vàng bay tới, dừng ở trên không Phi Linh đài, rõ ràng là một ông lão lưng còng mặc trường bào màu vàng, mặt tròn mắt to.

“Bái kiến Triệu sư thúc, vị Vương đạo hữu này là từ Thiên Hải giới phi thăng, hắn từng trao đổi với Thái Dương Chân Nhân, còn cứu môn nhân đệ tử của Thái Dương Chân Nhân.”

Trần Khiêm giới thiệu chi tiết.

Trong mắt ông lão áo bào vàng chợt lóe lên sự ngạc nhiên, gật đầu nói: “Vương tiểu hữu, chúc mừng ngươi phi thăng Huyền Dương giới, không biết ngươi có tính toán gì không? Gia nhập Trấn Hải cung chúng ta hay là độc lập ra ngoài đều được, Trấn Hải cung chúng ta truyền thừa đã lâu, cao thủ nhiều như mây, tu sĩ phi thăng đều sẽ được ưu đãi.”

Vương Thanh Sơn lộ vẻ mặt do dự, gia nhập Trấn Hải cung tất nhiên là tốt, muốn thoát ly thì không dễ dàng như vậy.

“Hơn ngàn năm trước, có hai vị tu sĩ xuất thân Đông Ly giới phi thăng Huyền Dương giới, được Trấn Hải cung chúng ta ra sức bồi dưỡng, bọn họ về sau lập công lớn, đưa ra ngoài thành lập gia tộc. Vương tiểu hữu gia nhập Trấn Hải cung, ít nhất không cần phát sầu vì tài nguyên tu tiên.”

Ông lão áo bào vàng giọng điệu tràn ngập dụ hoặc, đưa ra hai cái ví dụ.

Nếu là Vương Thanh Sơn gia nhập Trấn Hải cung, ngày sau lập công lao, phe phái phi thăng liền có thể ghi lại, lấy nó tăng thêm lợi ích của kẻ phi thăng.

“Đông Ly giới? Hoàng tiền bối, xin hỏi hai người này tên là gì?”

Vương Thanh Sơn hơi động tâm, tò mò hỏi.

“Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, bọn họ đã thành lập gia tộc, phát triển rất không tệ.”

Ông lão áo bào vàng nói theo sự thật. Hắn tựa như nghĩ tới cái gì, hỏi: “Sao? Ngươi biết bọn họ?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận