Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4351: Thanh Sơn xuất quan

Thiên Tích sơn mạch, một tòa trang viên yên tĩnh.

Dịch Phong, Hồ Nghiên ngồi ở trong một đình đá màu xanh, Vương Nhất Mai đứng ở một bên, vẻ mặt khẩn trương.

Nàng sau khi bị cao thủ Tích tộc bắt giữ, mang về Thiên Tích sơn mạch.

Đến lúc này, muốn sống sót rất khó khăn.

“Dựa theo ta nói, ngươi dẫn theo minh thú quay về tiền tuyến, chỉ cần có ngũ âm nữ ở phụ cận ngươi, minh thú sẽ có phản ứng, ngươi giết ngũ âm nữ, mang tinh hồn về là được. Chỉ cần ngươi làm bí ẩn, sẽ không ai biết ngươi làm phản.”

Dịch Phong giọng điệu nghiêm khắc.

Vương gia nhiều lần phá hư mư tính của Tích tộc. Khai chiến tới nay, Thanh Liên tiên lữ tạo thành phiền toái không nhỏ cho Tích tộc, Nhân tộc, Tinh Hỏa tộc cùng Dạ Xoa tộc đều truyền bá, Thanh Liên tiên lữ có thực lực sánh vai Hợp Thể hậu kỳ.

Dịch Phong không ngờ, Thanh Liên Vương gia sẽ có loại nhu nhược.

Xuất phát từ cẩn thận, hắn bắt tới vài tu sĩ Nhân tộc, để Vương Nhất Mai giết bọn họ, dùng hồi ảnh thủy tinh thu lại, đồng thời hạ cấm chế cho Vương Nhất Mai, phòng ngừa Vương Nhất Mai không nghe lời.

“Vâng.”

Vương Nhất Mai lập tức đáp ứng, thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng còn tưởng Tích tộc bảo nàng phối hợp đánh hạ một chỗ cứ điểm của Nhân tộc, hoặc là tra xét cơ mật của gia tộc, tìm kiếm ngũ âm nữ thoải mái hơn chút.

Tay phải Dịch Phong run lên, một cái khóa nhỏ màu vàng nhạt bắn ra, rơi ở trước người Vương Nhất Mai.

Mặt ngoài cái khóa nhỏ có khắc một con loan điểu màu vàng rất sống động, lóe ra linh quang.

“Đây là Ngọc Loan Tỏa, cho dù tu sĩ Hợp Thể dùng bảo vật phát hiện nói dối kiểm tra, có Ngọc Loan Tỏa hộ thân, ngươi có thể giấu diếm được.”

Dịch Phong giải thích.

“Đa tạ Dịch tiền bối.”

Vương Nhất Mai thở phào nhẹ nhõm một hơi, không có bảo vật này, tộc lão lợi dụng bảo vật phát hiện nói dối kiểm tra, nàng khẳng định bại lộ.

Nàng hai tay tiếp nhận Ngọc Loan Tỏa, mang ở trên người.

Hư không nổi lên dao động, một cái móng vuốt thú trắng xoá bỗng dưng hiện lên, bổ về phía Vương Nhất Mai.

Chuyện xảy ra đột ngột, Vương Nhất Mai không kịp phản ứng, móng vuốt thú màu trắng bổ về phía Vương Nhất Mai.

Vương Nhất Mai bay ngược đi, phun ra một ngụm máu tươi lớn, sắc mặt tái nhợt đi.

“Dịch tiền bối, ngài đây là?”

Vương Nhất Mai nghĩ mãi không thể hiểu.

“Thực lực của ngươi không mạnh, trên người không có một chút vết thương nào đã thoát thân, ngươi cảm thấy người khác sẽ tin tưởng sao?”

Dịch Phong giải thích. Hắn nhìn về phía Hồ Nghiên, phân phó: “Hồ Nghiên, ngươi tự mình đưa ả rời khỏi, đừng để người khác nhìn thấy, sắp xếp một phen, phái người để ả đạt được tu sĩ Nhân tộc khác tín nhiệm.”

Hồ Nghiên lên tiếng đáp, dẫn theo Vương Nhất Mai rời khỏi.

...

Đảo Thanh Liên, Thanh Trúc phong.

Cửa gian mật thất nào đó mở ra, Vương Thanh Sơn đi ra, khí tức so với trước kia mạnh hơn không ít, hắn trước mắt vẫn là Luyện Hư hậu kỳ, cách đại viên mãn còn có một khoảng cách.

Tới đại sảnh, hắn thấy được mười mấy lá bùa truyền âm, lần lượt xem xét nội dung.

“Chủng tộc đại chiến! Mộ binh!”

Sắc mặt Vương Thanh Sơn trầm xuống, hắn không ngờ, ở trong lúc hắn bế quan sẽ bùng nổ chủng tộc đại chiến, cũng không biết chiến sự tiền tuyến như thế nào.

Hắn lấy ra pháp bàn đưa tin, liên hệ Vương Mô Sơn.

“Thanh Sơn lão tổ, ngài xuất quan rồi? Quá tốt rồi.”

Thanh âm Vương Mô Sơn ngạc nhiên lẫn vui mừng vang lên.

“Chiến sự thế nào? Thương vong lớn không?”

Vương Thanh Sơn trầm giọng hỏi.

“Thương vong không nhỏ, tu sĩ Hóa Thần ngã xuống hơn một trăm người, nhưng Tích tộc toàn diện bại lui, nhường ra không ít địa bàn, lão tổ tông phái người trở về, mộ binh càng nhiều nhân thủ hơn tới tiền tuyến, chiếm lĩnh địa bàn.”

Vương Mô Sơn nói chi tiết.

“Thanh Thành Thanh Phong bọn họ đều ra chiến trường rồi?”

Vương Thanh Sơn truy hỏi.

“Vâng, đều ra rồi, trong tộc không còn bao nhiêu cao thủ.”

Vương Mô Sơn thành thật trả lời.

“Ta dẫn đội đi một chuyến đi! Nhất Đao cảnh giới thế nào rồi?”

Vương Thanh Sơn hỏi tình huống Vương Nhất Đao.

Linh thể giả tốc độ tu luyện quá nhanh, nếu không phải Vương Thanh Sơn dùng Nhâm Thủy Tiên Hạnh Quả, tuyệt đối không thể nhanh như vậy tiến vào Luyện Hư hậu kỳ.

“Hắn vẫn luôn tu luyện, vẫn là Luyện Hư trung kỳ, nhưng hắn muốn ra tiền tuyến, bị ta ngăn trở rồi.”

Vương Mô Sơn nói chi tiết.

“Ra tiền tuyến? Hoa trong nhà kính không lớn được, hắn đã muốn ra tiền tuyến, vậy dẫn hắn đi thôi! Tôi luyện một phen cũng tốt.”

Vương Thanh Sơn trầm giọng nói. Ở dưới mí mắt Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, Vương Nhất Đao không có việc gì, để hắn đến tiền tuyến tôi luyện một phen cũng tốt.

Một trận chiến này qua đi, trong vạn năm tương lai cũng sẽ không có chiến sự cỡ lớn. Vương Nhất Đao tu đạo nhiều năm, chỉ từng giết yêu thú, chưa từng tử chiến với tu sĩ dị tộc hoặc Nhân tộc, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.

Yêu thú thủ đoạn đơn nhất, nếu trên thân tu sĩ Nhân tộc bảo vật tương đối nhiều, giết yêu thú không có gì nguy hiểm, Vương Nhất Đao thiếu sinh tử tôi luyện, một lần này là cơ hội tốt.

“Vâng, Thanh Sơn lão tổ.”

Vương Mô Sơn đáp ứng.

...

Một tòa trang viên yên tĩnh, một thanh niên áo đỏ dáng người cao gầy cùng một phụ nhân váy tím dáng người yểu điệu ngồi ở trong một đình đá màu đỏ, trên mặt bọn họ đầy nụ cười, Vương Như Ý đứng ở một bên.

Thanh niên áo đỏ tên Vương Quảng Vũ, phụ nhân váy tím tên Tô Ngọc Vận, bọn họ là cha mẹ của Vương Như Ý, đều là Hóa Thần hậu kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận