Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3384: Lân Quy luyện hóa Dẫn Lôi châu (2)

Bản mạng linh vũ của Lôi Bằng cực kỳ quý giá, Vương Trường Sinh không hề do dự, trực tiếp lấy để luyện vào Lôi Bằng Sí, bây giờ lại muốn đi Trấn Hải cung, tìm kiếm cho hắn biện pháp trùng kích Luyện Hư kỳ.

Vương Mạnh Bân cảm thấy rất xấu hổ, lấy ra Dẫn Lôi Châu.

Vương Trường Sinh đầu tiên là sửng sốt, mở ra hộp ngọc, bên trong có một hạt châu màu bạc to bằng hạt long nhãn, trên trời truyền đến một chuỗi tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, có thể nhìn thấy từng tia chớp màu bạc thô to.

Vương Trường Sinh đậy hộp ngọc lại, lấy ra một hạt châu màu bạc lớn hơn nữa, viên Dẫn Lôi Châu này so với viên kia Vương Mạnh Bân đưa lớn hơn không chỉ gấp mười.

Sắc trời chợt tối đi, mây đen dày đặc, mây sét kịch liệt quay cuồng, từng tia chớp thô to cắt qua bầu trời, chớp lóe sấm rền.

Vương Trường Sinh lật bàn tay, hạt châu màu bạc biến mất, mây sét cũng liền biến mất không thấy nữa, sắc trời khôi phục sáng sủa.

“Dẫn Lôi Châu!”

Vương Mạnh Bân trợn mắt há hốc mồm. Hắn tự nhiên nhìn ra được, viên Dẫn Lôi Châu này trên tay Vương Trường Sinh cao cấp hơn viên kia của hắn, ít nhất là Dẫn Lôi Châu yêu thú bậc bảy thai nghén ra.

“Viên Dẫn Lôi Châu này so với viên đó của cháu còn lợi hại hơn, trải qua thiên địa thai nghén hơn vạn năm, dùng để bày trận, có thể phụ trợ ta và cháu tu luyện, nhưng tu vi cháu quá thấp, ta lúc này mới chưa lấy ra, chờ cháu tiến vào Luyện Hư kỳ, có thể sử dụng.”

Vương Trường Sinh giải thích. Dẫn Lôi Châu hắn lấy ra có thể khiến thiên địa biến sắc, tu sĩ Luyện Hư cũng chưa chắc chịu nổi, huống chi tu sĩ Hóa Thần.

Hắn hiểu Vương Mạnh Bân, ai không có tâm tư nho nhỏ của mình.

“Quá tốt rồi, viên Dẫn Lôi Châu này của cháu liền cho Lân tôn luyện hóa đi! Có lợi đối với nó tiến cấp, có Dẫn Lôi Châu cùng Hấp Lôi Châu, tốc độ tu luyện của Lân tôn sẽ nhanh hơn, nói không chừng so với Thanh Sơn lão tổ tiến vào Luyện Hư kỳ sớm hơn.”

Vương Mạnh Bân cười nói.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Cháu có tấm lòng này là tốt rồi, cháu đi về nghỉ ngơi trước đi! Ta muốn đi tổng đàn Trấn Hải cung một chuyến.”

Vương Mạnh Bân lên tiếng đáp, khom người lui xuống.

Vương Trường Sinh hóa thành một dải cầu vồng màu lam xé gió chạy đi, tới trên không một cái hồ nước thật lớn.

Mặt hồ kịch liệt cuồn cuộn, Lân Quy nổi lên mặt hồ, phát ra tiếng rống vui vẻ.

Vương Trường Sinh lấy ra Dẫn Lôi Châu Vương Mạnh Bân cho, nói: “Ngươi luyện hóa viên Dẫn Lôi Châu này, vô cùng có lợi đối với mày tu luyện.”

Hắn vung cổ tay, Dẫn Lôi Châu bay về phía Lân Quy, Lân Quy mở ra cái mồm như chậu máu, nuốt lấy Dẫn Lôi Châu, lặn vào đáy hồ.

Vương Trường Sinh lấy ra thuyền Thanh Loan, nhảy lên, đánh vào một pháp quyết, thuyền Thanh Loan nhất thời nở rộ hào quang màu xanh, hóa thành một dải cầu vồng màu xanh xé gió chạy đi, biến mất ở phía chân trời.

Qua mỗi hơn ngàn năm thời gian, vùng hải vực này sẽ bùng nổ thú triều cỡ lớn, cách thú triều cỡ lớn lần trước đã trôi qua hơn bảy trăm năm.

Tính toán thời gian, trong năm trăm năm lại sẽ bùng nổ thú triều cỡ lớn, Vương Trường Sinh phải đi nhanh về nhanh.

...

Thiên Trúc đảo, Liễu gia.

Trong một tòa cung điện kim bích huy hoàng, Liễu Thiên Tiêu ngồi ở trên chủ tọa, ánh mắt ngưng trọng, Liễu Truyền Trí cùng Liễu Truyền Đức đứng ở một bên, bọn họ vẻ mặt ngưng trọng.

Thú triều cỡ lớn lần trước, Liễu gia tổn thất thê thảm nặng nề, cũng may của cải đủ dày, đã khôi phục gần hết.

Bản mạng hồn đăng của Liễu Vân Lam chưa tắt, cũng chưa tìm được tung tích của nàng, sống không thấy người, chết không thấy xác, điều này làm Liễu Thiên Tiêu rất căm tức.

“Trong năm trăm năm, lại sẽ bùng nổ thú triều cỡ lớn, phân phó xuống, tăng mạnh đề phòng, hy vọng một lần này có thể thuận lợi chống đỡ thú triều cỡ lớn.”

Liễu Thiên Tiêu phân phó.

“Cao tổ phụ, muốn lợi dụng thú triều cỡ lớn đối phó Vương gia hay không?”

Liễu Truyền Đức thật cẩn thận hỏi.

“Bớt trêu chọc Vương gia, tăng mạnh đề phòng, tùy thời chuẩn bị hướng Dương phu nhân của Lãnh Diễm phái cầu viện.”

Liễu Thiên Tiêu giọng điệu nghiêm khắc. Hắn có thể khẳng định, Vương gia có biện pháp khống chế yêu thú bậc sáu, Vương gia không đến tìm hắn gây phiền toái đã tốt rồi, hắn nào dám đi tìm Vương gia gây phiền toái.

Nếu không phải có Lãnh Diễm phái chống lưng, hắn cũng lo lắng Vương gia giết tới cửa, diệt Liễu gia.

“Vâng, cao tổ phụ.”

Liễu Truyền Đức đáp ứng, không dám nói cái gì nữa.

“Cao tổ phụ, vẫn không thể tìm được Vân Lam cô cô sao?”

Liễu Truyền Trí tò mò hỏi.

“Không có, nhưng bản mạng hồn đăng của nàng chưa tắt, hẳn là còn sống.”

Liễu Thiên Tiêu nói xong lời cuối cùng, trong mắt hiện lên một mảng ánh sáng lạnh lẽo.

Hắn tự nhiên rõ, Liễu Vân Lam là đi đối phó Vương gia, quá nửa là bị Trấn Hải cung bắt đi, cũng có thể bị Vương gia bắt đi.

Hắn không phải đối thủ của Vương Trường Sinh, chỉ có thể nhịn xuống cơn tức này.

“Như thế nào? Ta mới rời khỏi mấy ngàn năm, trong tộc đã xuất hiện hỗn loạn rồi?”

Một giọng nam tử uy nghiêm chợt vang lên.

Vừa dứt lời, một ông lão áo bào đỏ dáng người khôi ngô đi đến, ông lão áo bào đỏ mặt vuông, ánh mắt uy nghiêm.

Liễu Thiên Diễm, tu sĩ Luyện Hư hậu kỳ, tu sĩ tu vi cao nhất Liễu gia, luôn ở bên ngoài du lịch.

“Tứ ca, ngài cuối cùng đã trở lại.”

Liễu Thiên Tiêu nhìn thấy ông lão áo bào đỏ, vui vẻ vô cùng.

“Vân Lam đã xảy ra chuyện?”

Liễu Thiên Diễm trầm giọng nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận