Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3270: Lễ mừng thu hạ lễ (2)

“Huyền Thanh phái có Phá Giới Bàn, hẳn là đã phái người hạ giới, có thể lấy được thi hài kia ở Thiên Lan giới Vạn Lôi hải vực, đã rất không tệ rồi.”

Uông Như Yên phân tích.

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên quay về Thanh Liên phong, ngồi thiền tu luyện.

Nửa tháng thời gian rất nhanh đã trôi qua.

Thanh Liên đảo giăng đèn kết hoa, trên mặt toàn bộ tộc nhân đều tràn đầy nét vui mừng nồng đậm. Có hai vị lão tổ Luyện Hư kỳ chống lưng, con cháu Vương gia lưng thẳng tắp.

Sáng sớm một ngày này, sắc trời vừa sáng.

Đỉnh Nghênh Khách phong, một quảng trường đá diện tích mười vạn mẫu, hơn một ngàn vị khách hội tụ một chỗ. Ba người bọn Trần Nhất Hàng ngồi ở hàng đầu, giáp với Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, vị trí của Diệp Thiên Tuyết cũng tương đối gần phía trước.

Trừ bọn họ, còn lại đều là thế lực phụ thuộc Vương gia. Thế lực phụ thuộc đều là thông gia với Vương gia, Vương gia tạm thời còn chưa có thông gia cường đại.

Đề cử hạ, truy thư thật sự dùng tốt, nơi này mọi người đi mau có thể thử xem đi.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên ngồi ở thủ tọa, trên mặt hai người tràn đầy nụ cười.

Vương Trường Sinh nhìn về phía một cái bàn trống, nhíu mày, đại biểu Hàn gia còn chưa đến.

“Cha, Hàn tiền bối của Thanh Ly hải vực đến rồi.”

Tôn Nguyệt Kiều đi tới, truyền âm nói.

“Mau mời.”

Vương Trường Sinh gật gật đầu, bảo Tôn Nguyệt Kiều tự mình đi mời.

Đại biểu của Hàn gia mãi chưa tới, hắn còn cho rằng Hàn gia không phái người đến, không ngờ Hàn Trường Phong tự mình đến chúc mừng, đủ nể mặt Vương gia.

Không qua bao lâu, Tôn Nguyệt Kiều đã trở lại, phía sau có một đạo độn quang màu đỏ. Không qua bao lâu, độn quang màu đỏ dừng ở trên không quảng trường, rõ ràng là một bức tranh cuộn tròn hào quang màu đỏ lưu chuyển không ngừng, Hàn Trường Phong bọn mấy chục người con cháu Hàn gia đứng ở bên trên.

“Chúc mừng nha! Vương đạo hữu, Vương phu nhân.”

Hàn Trường Phong hai tay ôm quyền, cười nói.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, nói: “Hàn đạo hữu có lòng rồi, mời ngồi đi!”

Vị trí của Hàn Trường Phong sát với Diệp Thiên Tuyết, ngồi xuống.

“Trấn Hải cung chúc mừng Thanh Liên tiên lữ tiến vào Luyện Hư, đưa lên ba tấm da thú bậc sáu, hai bình đan dược bậc sáu, hai kiện hạ phẩm thông thiên linh bảo, ngàn cân Triều Ly Sa.”

Ba người bọn Trần Nhất Hàng là đại biểu Trấn Hải cung đến, những thứ này là quà của Trấn Hải cung, dù sao cũng là gia tộc tu tiên phe phái phi thăng nâng đỡ, ba người bọn họ sẽ tặng riêng một phần quà khác, tự nhiên so ra kém quà của Trấn Hải cung.

“Thái Dương tông tặng ba đoạn Thái Dương Mộc vạn năm, mười khối Ly Hỏa Chi Tinh, năm trăm cân Cửu Khúc Sa, chúc mừng Thanh Liên tiên lữ tiến vào Luyện Hư kỳ.”

“Thanh Ly hải vực Hàn gia tặng mười khối Triều Tịch Chi Tinh, năm viên yêu đan bậc sáu, năm tấm da thú bậc sáu, chúc mừng Thanh Liên tiên lữ tu vi tiến nhanh.”

Đại biểu của Trấn Hải cung, Thái Dương tông và Hàn gia trước sau tặng quà, quà của Trấn Hải tông quý giá nhất, tiếp theo là Hàn gia, quà mừng của Thái Dương tông cũng không nhẹ.

Tổng đàn Thái Dương tông ở nội lục, nắm giữ nhiều mỏ kim loại, chủ yếu là tặng khoáng thạch cùng linh mộc.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều không ngờ, Hàn gia thế mà tặng quà lớn như vậy.

Phần nhân tình này quá lớn rồi, về sau có cơ hội, Vương gia tự nhiên phải trả.

Trên mặt Hàn Trường Phong treo nụ cười mỉm, chỗ quà này đối với Hàn gia mà nói chỉ là mưa bụi, hắn nhìn trúng là tiềm lực của Vương gia, xem như đầu tư.

Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Vương Mạnh Bân đều là tu sĩ từ hạ giới phi thăng, Vương gia tương lai tiềm lực phát triển rất lớn.

Đại biểu khách khứa khác lục tục tặng quà, trừ Nghiêm gia bọn số ít vài thế lực có thể lấy ra một hai món tài liệu bậc sáu làm quà, thế lực phụ thuộc khác càng nhiều là tặng tài liệu bậc năm.

“Đa tạ các vị đạo hữu không ngại xa xôi vạn dặm chạy tới Thanh Liên đảo, tham gia lễ mừng của vợ chồng chúng ta, chúng ta kính mọi người một chén.

Vương Trường Sinh giơ chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Tu sĩ khác lần lượt nâng chén, uống cạn linh tửu trong chén.

Các tu sĩ nâng chén với nhau, nói chuyện trời đất.

Hơn hai canh giờ sau, yến hội tan, đại đa số khách khứa lục tục rời khỏi, Vương Trường Sinh bảo Hàn Trường Phong ở với Diệp Thiên Tuyết thêm một đoạn thời gian, bọn họ đều đáp ứng.

Về tới Thanh Liên phong, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên ngồi ở trong một đình đá màu xanh nói chuyện phiếm.

“Có những tài liệu này, phu nhân có thể buông tay ra chân luyện chế phù triện bậc sáu rồi.”

Vương Trường Sinh cười nói. Bọn họ đạt được nhiều tấm da thú bậc sáu, Uông Như Yên có thể lấy để luyện chế phù triện bậc sáu.

Uông Như Yên gật gật đầu, dùng một loại giọng điệu tiếc nuối nói: “Đáng tiếc không có linh đan diệu dược nâng cao tỷ lệ sinh con.”

Vương Mạnh Bân và Bạch Ngọc Kỳ lấy nhau nhiều năm, chỉ là không có linh đan diệu dược, mãi chưa thể sinh được một đứa con nào.

“Trên tay Lưu sư tỷ hẳn là có, ta tìm cơ hội tán gẫu với nàng ấy một chút, không có Cửu Long Đan, có linh vật khác cũng không tệ.”

Vương Trường Sinh đã sớm nghĩ tới việc này, nếu là Bạch Ngọc Kỳ sinh con, có trợ giúp gia tộc phát triển, cũng có thể tăng mạnh lòng trung thành của bọn họ đối với gia tộc.

Một con hạc giấy màu xanh lóe lên phù văn bay vào, vòng quanh bọn họ bay lượn không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận