Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1848: Các vị khách tập hợp

Nơi này là một chỗ phân đà của Thiên Phong thương minh, phụ trách xử lý toàn bộ việc làm ăn của Thiên Phong thương minh ở Đông Hoang.

Trong đại điện, một ông lão áo bào vàng mặt mũi hiền lành đang nghe hai nam tử báo cáo.

“Năm nay hiệu quả và lợi ích không tệ, năm sau cần cố gắng hơn nữa. Đúng rồi, nghe nói Thanh Liên kiếm tôn cháu Thanh Liên tiên lữ đã kết anh, Ngô Tự Tại, lão phu nhớ Thanh Liên tiên lữ từng cứu ngươi, còn có ngươi, Vương Ưởng, Thanh Liên kiếm tôn từng giới thiệu khách giúp ngươi, các ngươi theo lão phu đi Thanh Liên đảo một chuyến, kết một phần thiện duyên đi! Có lẽ tương lai có thể sử dụng tới một tầng quan hệ này.”

Ông lão áo bào vàng trầm giọng phân phó.

“Vâng, Tôn trưởng lão.”

Hai nam tử liên thanh đáp ứng. Một thanh niên áo đỏ bụng phệ trong mắt lóe lên vài phần vui sướng, hắn là Vương Mạnh Ưởng, dùng tên giả Vương Ưởng, gia nhập Thiên Phong thương minh nhiều năm, ở dưới sự trợ giúp của gia tộc, đã leo đến trung tầng của Thiên Phong thương minh.

Thiên Phong thương minh là một tổ chức thương hội, chỉ để ý ích lợi, sẽ không tùy tiện tham dự tranh đấu của các thế lực lớn.

Trên tay Vương Mạnh Ưởng có nhiều mạng lưới tiêu thụ, quan hệ khá rộng, gia tộc càng ngày càng cường đại, hắn cũng càng ngày càng khát vọng trở về gia tộc, quản lý Thanh Liên thương minh cho gia tộc.

Ra khỏi Thiên Phong điện, Ngô Tự Tại nhìn về phía Vương Mạnh Ưởng, cười nói: “Vương lão đệ, ta nhớ rõ ngươi năm đó quan hệ không tệ với Thanh Liên kiếm tôn, hắn giới thiệu khách giúp ngươi, ngươi cần phải chuẩn bị một phần hậu lễ.”

“Đây là điều tất nhiên, nhưng nhiều năm trôi qua như vậy rồi, cũng không biết Vương tiền bối còn nhớ ta hay không.”

Vương Mạnh Ưởng khẽ cười nói.

Nói chuyện phiếm vài câu, hai người ai về nhà nấy.

...

Nam Hải, San Hô hải vực.

Linh Miết phường thị, Mính Hương cư là trà lâu lớn nhất Linh Miết phường thị, cũng là nơi các thế lực tìm hiểu tin tức, thám tử tập hợp.

Vương Xuân là khách quen của Mính Hương cư, kết bạn rộng khắp, hắn tên thật Vương Hoa Xuân, xuất thân Thanh Liên đảo Vương gia, hơn ba mươi năm trước, hắn phụng mệnh tới San Hô hải vực, hoạt động ở Linh Miết phường thị, tìm hiểu các loại tình báo, bây giờ đã là Trúc Cơ tầng bảy.

Sáng sớm một ngày này, Vương Hoa Xuân giống như mọi khi, tới Mính Hương cư, đụng tới không ít người quen, lần lượt chào hỏi với hắn.

Hắn gọi một ấm linh trà cùng hai đĩa thức ăn nhẹ, ngồi xuống ở vị trí sát bên đường.

“Vương đạo hữu, gần đây thu được tin tức gì không?”

Một nam nhân trung niên mặt khỉ tai dơi ghé tới, có chút thần bí nói.

“Tin tức gì?”

Vương Hoa Xuân hơi sửng sốt, thuận miệng hỏi.

“Thanh Liên kiếm tôn tổ chức kết anh đại điển! Việc này ngươi chưa nghe nói?”

“Ầy, Lưu đạo hữu, ta còn tưởng ngươi nói chuyện gì chứ! Việc này ai chẳng biết, nửa năm qua, một đám rồi lại một đám tu sĩ tới Nam Hải, tới Thanh Liên đảo tham gia kết anh đại điển của Thanh Liên kiếm tôn!”

Một gã mập mạp áo bào đỏ không quá tán đồng mà nói. Nửa năm qua, lượng lớn tu sĩ qua San Hô hải vực, đi Thanh Liên đảo, cái này căn bản không phải bí mật gì.

Nam nhân trung niên cười đắc ý, có chút thần bí nói: “Việc này quả thật rất nhiều người biết, nhưng ta nghĩ các ngươi không biết là, Bắc Cương tu tiên giới Kiền Dương tiên lữ tự mình đi Nam Hải, tham gia kết anh đại điển của Thanh Liên kiếm tôn. Các ngươi có thể chưa từng nghe nói Kiền Dương tiên lữ, Kiền Dương tiên lữ ở Bắc Cương tu tiên giới là tiếng tăm vang dội, bọn họ thành danh so với Thanh Liên tiên lữ còn sớm hơn, bọn họ không ngại xa xôi vạn dặm chạy tới Nam Hải tham gia kết anh đại điển của Thanh Liên kiếm tôn, Vương gia thật sự là kết bạn rộng khắp.”

“Các ngươi xem, lại là tu sĩ Vương gia, tháng này là đám thứ bảy rồi nhỉ! Xem trang phục bọn họ, hình như là đến từ Bắc Cương tu tiên giới.”

Đám người Vương Hoa Xuân nhao nhao nhìn ra đường, một đội tu sĩ mặc pháp y màu xanh thống nhất từ trên đường đi qua, trên quần áo bọn họ đều thêu mấy đóa hoa sen màu xanh, trên mặt mỗi một vị tu sĩ đều lộ ra vẻ mặt tự tin. Một nam tử áo bào vàng mặt đầy rỗ đi ở bên trong, nam tử áo bào vàng dáng người mập mạp, mồm đầy răng vàng, nhìn qua có chút đáng khinh.

“Hoàng mặt rỗ! Thế mà là hắn!”

Vương Hoa Xuân nhận ra thân phận ông lão áo bào vàng. Ông lão áo bào vàng tên Hoàng Phú Quý, xuất thân Đông Hoang tu tiên giới, Vương gia có thu thập tình báo Hoàng Phú Quý.

“Ta nếu là xuất thân ở Vương gia thì tốt rồi, nhiều cao nhân như vậy tới Thanh Liên đảo tham gia kết anh đại điển của Thanh Liên kiếm tôn, Vương gia mặt mũi thật lớn. Dựa vào Vạn Kiếm môn cây đại thụ này, nhắm chừng không ai dám trêu vào Vương gia.”

Nam nhân trung niên dùng một loại giọng điệu hâm mộ nói, hắn đảo mắt, dừng ở trên người Vương Hoa Xuân, cười trêu: “Vương đạo hữu, ngươi cũng họ Vương, ngươi sẽ không là xuất thân Thanh Liên đảo Vương gia chứ!”

“Ầy, ta nếu là xuất thân Thanh Liên đảo Vương gia, ta còn ở chỗ này uống trà nói chuyện phiếm với các ngươi, ta sớm về tham gia kết anh đại điển của Thanh Liên kiếm tôn rồi, ở trước mặt tu sĩ cấp cao lăn lộn cho quen mặt cũng tốt mà!”

Vương Hoa Xuân cười khổ mà nói, mặt đầy sự hâm mộ nhìn tu sĩ Vương gia rời đi.

Hắn thân là thám tử Tình Báo đường, sẽ không dễ dàng bại lộ thân phận. Thám tử như hắn, ở San Hô hải vực khẳng định không ít.

Bạn cần đăng nhập để bình luận