Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4861: Nội tình gia tăng mãnh liệt

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, mười tám viên Định Hải Châu từ đáy biển bay ra, nhập vào ống tay áo.

Bọn họ phóng một mồi lửa, thiêu hủy thi thể trên đảo, hóa thành hai đạo độn quang rời khỏi nơi đây, biến mất ở chân trời. Tích tộc còn có mấy chỗ cứ điểm, bọn họ tự nhiên phải nhổ tận gốc, không tha một ai.



Xích Viêm sơn mạch kéo dài ngàn vạn dặm, nơi này là tổ địa Quách gia. Tổ tiên Quách gia xuất thân Thần Binh môn, tinh thông thuật luyện khí, trước mắt Quách gia có hai vị tu sĩ Hợp Thể, tu vi cao nhất là Quách Ngọc Lân.

Quách Ngọc Lân trước mắt là Hợp Thể sơ kỳ, bình thường sẽ không có ai quấy rầy hắn tu luyện.

Một ngày này, hắn giống như mọi khi, đang ở chỗ ở tu luyện.

Một lá bùa truyền âm bay vào, dừng ở trước mặt hắn.

Quách Ngọc Lân có cảm ứng, vội vàng thu công, mở đôi mắt ra, cầm chặt bùa truyền âm bóp nát, một giọng nam tử cung kính vang lên!

“Tộc nhân liên lạc, đến chỗ cũ gặp.”

Quách Ngọc Lân sắc mặt ngưng trọng, đứng dậy đi ra ngoài, tới trong một tòa tiểu viện yên tĩnh, một thanh niên áo xanh vóc dáng cao ngất đứng ở trước mặt hắn.

Quách Hi, Luyện Hư trung kỳ, phân thân của Quách Ngọc Lân.

“Làm sao vậy? Vô duyên vô cớ, chủ động liên hệ ta?” Quách Ngọc Lân nghi hoặc nói.

“Không biết, hẳn là rất gấp, bằng không sẽ không chủ động liên hệ chúng ta.” Quách Hi báo cáo.

“Đi, cùng đi xem, hy vọng không phải có việc gì lớn.” Quách Ngọc Lân phân phó.

Hắn dẫn theo phân thân rời khỏi Xích Viêm sơn mạch, lấy thân phận cùng địa vị của hắn, không cần thông báo tộc nhân khác. Sau khi rời khỏi Xích Viêm sơn mạch ngàn vạn dặm, bọn họ xuất hiện ở trên không một đồng bằng rộng lớn.

Đoạn đường này bọn họ đã từng đi rất nhiều lần, cực kỳ quen thuộc.

Bọn họ mới xuất hiện ở đây, không gian nổi lên dao động, một cái chân nhện màu máu bỗng dưng hiện lên, bổ về phía Quách Ngọc Lân cùng Quách Hi. Quách Ngọc Lân phản ứng rất nhanh, ngoài thân nở rộ hào quang màu đỏ, một màn hào quang màu đỏ dày đặc bỗng dưng hiện lên, bảo vệ toàn thân.

Chân nhện màu máu đánh lên màn hào quang màu đỏ, truyền ra một tiếng vang trầm.

Mặt đất phồng lên một cái gò đất, một ông lão áo bào màu máu dáng người béo lùn, mặt tròn mắt nhỏ, mắt đỏ như máu, chính là Vương Chu.

Ngực lão sáng lên một đợt hào quang màu máu lóa mắt, mơ hồ có thể thấy được hơn trăm con mắt nhỏ màu đỏ như máu, hơn trăm đạo hào quang màu máu thô to bắn ra, hướng thẳng đến Quách Ngọc Lân.

Quách Ngọc Lân sợ hãi biến sắc, phất tay áo, một tấm khiên hào quang màu đỏ lập lòe bay ra, hơn trăm đạo hào quang màu máu đánh lên tấm khiên màu đỏ, truyền ra một đợt tiếng vang “Phành phành” trầm đục, tấm khiên màu đỏ bốc lên một làn khói, mặt ngoài xuất hiện dấu vết ăn mòn, linh quang ảm đạm xuống.

Vương Chu há mồm phun ra mấy sợi tơ nhện màu máu nhỏ như lông trâu, lục tục đánh lên tấm khiên màu đỏ, xuyên thủng tấm khiên màu đỏ. Tơ nhện màu máu đánh lên màn hào quang màu đỏ, truyền ra một đợt tiếng vang trầm. Một quầng sáng màu đen từ trên trời giáng xuống, bao phủ Quách Ngọc Lân cùng Quách Hi.

Màn hào quang màu đỏ bình yên vô sự, Quách Hi phát ra một tiếng hét thảm, ngã xuống, thần hồn câu diệt.

“Thần hồn công kích!”

Quách Ngọc Lân phát ra một tiếng kêu thống khổ đến cực điểm, ngũ quan vặn vẹo.

Một hư ảnh con nhện màu máu thật lớn xuất hiện ở trên không đỉnh đầu Vương Chu, trên đầu hư ảnh con nhện có hơn trăm con mắt nhỏ màu máu, pháp tướng cô đọng sáu phần mười.

Hơn trăm con mắt nhỏ của hư ảnh con nhện đều bắn ra một đạo hào quang màu máu, hướng thẳng đến Quách Ngọc Lân.

Hơn trăm đạo hào quang màu máu đánh lên màn hào quang màu đỏ, màn hào quang màu đỏ vỡ tan tành, hào quang màu máu xuyên thủng thân thể Quách Ngọc Lân.

Quách Ngọc Lân phát ra một tiếng hét thảm, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được hóa thành một vũng máu, thi thể hóa thành một cây trúc màu vàng nhạt, cây trúc có ba đốt.

Thế kiếp ngọc trúc, bảo vật thế kiếp cấp cao, có thể thế kiếp năm lần, Quách Ngọc Lân hiển nhiên đã dùng hai lần. Không gian ở ngoài trăm dặm sáng lên một đạo linh quang, hiện ra bóng người Quách Ngọc Lân, trong mắt tràn đầy nét sợ hãi. Đây là một cái bẫy, hắn bị lừa rồi.

Vương Chu phun ra vô số sợi tơ nhện màu máu mảnh khảnh, bện thành một cây trường thương màu máu, lao thẳng đến Quách Ngọc Lân, đồng thời hư ảnh con nhện màu máu phát ra một tiếng rít bén nhọn.

Quách Ngọc Lân nghe được thanh âm này, cảm giác tâm phiền ý loạn, không hiểu sao trở nên bực bội, khí huyết dâng trào.

Hắn há mồm phun ra một tấm gương nhỏ lóe ra hào quang màu đỏ, đánh vào một pháp quyết, mặt tấm gương nhỏ màu đỏ tỏa sáng, phun ra mấy ngàn quầng lôi hỏa màu đỏ, đi lên nghênh đón.

Ầm ầm ầm, tiếng nổ không ngừng.

Hai đạo hào quang vàng óng từ mặt đất bắn nhanh đến, thân thể Quách Ngọc Lân nhoáng lên một cái, tránh được hai đạo hào quang vàng óng, một cái chân nhện màu máu bỗng dưng hiện lên, quật lên hộ thể linh quang của hắn, Quách Ngọc Lân nhanh chóng rơi về phía mặt đất, một quầng sáng màu đen từ lòng đất thổi quét đến, bao phủ Quách Ngọc Lân. Quách Ngọc Lân phát ra một tiếng hét thảm, cảm giác thần hồn sắp tán loạn. Hơn trăm đạo hào quang màu máu bắn nhanh đến, xuyên thủng thân thể Quách Ngọc Lân, thân thể Quách Ngọc Lân nhanh chóng hóa thành một mảng mưa máu. Một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ vừa rời cơ thể, một quầng sáng màu xanh từ trên trời giáng xuống, bao phủ Nguyên Anh cỡ nhỏ, thu vào trong một cái bình ngọc màu xanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận