Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2545: Hoá phàm (2)

“Lần này có thể săn được một con gấu mù, chỉ cần bán bộ da này khẳng định đã có thể bán được không ít tiền. Năm nay có thể qua một năm đầm ấm rồi.”

Lý Hổ cười nói. Hắn đã nghĩ xong việc dùng số tiền này như thế nào. Mua thêm đồ ăn cho thê tử, mua thuốc cho cơ thể ốm yếu bệnh tật của mẹ.

“Ồ, trước kia chúng ta vào núi không thấy có người sống ở đây, mơi đến sao?”

Một gã thợ săn tò mò hỏi.

Lý Hổ nhìn theo phương hướng đồng bạn chỉ, thấy được một căn nhà tranh đơn sơ. Nơi đó có một luồng khói bếp chậm rãi bay lên.

Căn nhà tranh được trát một lớp đất bùn lên trên, cách khe núi cũng không xa.

“Hẳn là người mới đến. Thế đạo ngày nay không yên ổn, ta nghe Lưu mặt rỗ ở thôn bên nói. Có bọn cướp đường cướp, giết không ít người. Quan phủ treo giải thưởng trăm lượng bạc vẫn bắt không được.”

“Đầu năm nay ai cũng không dễ dàng, chúng ta qua xem thử đi! Có thể thì giúp đỡ một tay, ai mà không có thời điểm khó khăn?”

Lý Hổ nhiệt tình nói. Đầu năm nay hắn thiếu chút nữa chết đói, là một vị thợ săn già dạy hắn săn thú. Tâm hắn mang lòng biết ơn, tự nhủ nếu gặp phải việc gì khó khăn, hắn sẽ tận lực giúp dức.

Lý Hổ và những người khác đi đến trước nhà tranh, một thanh niên áo lam thân hình cao lớn và một thiếu phụ váy lam ngũ quan như hoạ đi ra. Chính là Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Lần này Uông Như Yên du lịch không giống với những lần trước. Nàng muốn làm phàm nhân một đoạn thời gian, thể nghiệm cuộc sống của phàm nhân, Vương Trường Sinh đương nhiên sẽ bồi bên nàng.

“Ta gọi là Lý Hổ, thiếu gia xưng hô như thế nào?”

Lý Hổ thật cẩn thận hỏi, từ quần áo của hai người, vừa nhìn đã biết xuất thân nhà quyền quý.

Cho dù là quyền quý nghèo túng, cũng không phải người bọn hắn có thể đắc tội.

“Các hạ…ngươi quá khách khí rồi. Ta gọi là Vương Trường Sinh, đây là phu nhân ta, Uông Như Yên. Chúng ta đụng phải thổ phỉ, tiền tài đều bị cướp hết. Bất đắc dĩ, phải ở lại nơi này an thân.”

Vương Trường Sinh thành khẩn nói. Hắn đã rất lâu rồi chưa giao tiếp với phàm nhân, có chút chưa thích ứng.

“Nơi này cũng không có người xấu, đề là hương thân hương lão. Các ngươi cứ an tâm ở lại! Nhà tranh của các ngươi có chút xập xệ, chúng ta giúp các ngươi tu sửa một chút! Nếu không trời mưa đến, nhà các ngươi chắc chắn sẽ bị dột.”

Lý Hổ thiệt tình nói. Thê tử hắn sắp sinh rồi, hắn hi vọng Vương Trường Sinh có thể dạy con hắn viết chữ. Không cần giống như hắn, cả đời chỉ có thể đứng trong thôn nhỏ này.

Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, cười gật gật đầu.

Lý Hổ buông con mồi, gọi lại đồng bạn, hỗ trợ tu sửa nhà tranh.

“Vương tú tài, đều là hương thân hương lão, về sau có gì cần hỗ trợ, cứ việc mở miệng.”

Giọng điệu Lý Hổ thân thiện.

Vương Trường Sinh cười đáp ứng xuống dưới. Hắn vốn định đưa một ít tiền làm thù lao, nhưng đám người Lý Hổ cự tuyệt.

“Phu quân, chúng ta liền ở nơi này sống đi. Thể nghiệm một chút cuộc sống phàm nhân.”

Uông Như Yên lộ thần sắc khao khát.

Vương Trường Sinh gật gật đầu, Cho dù Uông Như Yên muốn đi nơi nào, hắn đều sẽ ở bên nàng.

Cứ như vậy, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên sống cuộc sống phàm nhân.

Vương Trường Sinh làm một cái ao nhỏ, trồng một ít hoa sen. Phía sau nhà tranh trồng một ít rau dưa. Hắn phụ trách cày ruộng, Uông Như Yên phụ trách dệt vải nấu cơm. Hai người sống cuộc sống như những phu thê bình thường.

Không đến nửa tháng, cuộc sống yên tĩnh của bọn họ bị đánh vỡ. Lý Hổ dẫn theo một ít thôn đân, nói muốn nhờ Vương Trường Sinh dạy con của bọn họ đọc sách viết chữ, bọn họ lấy lương thực làm thù lao.

Nhìn ánh mắt mong chờ của phần đông thôn dân, Vương Trường Sinh đáp ứng.

Lý Hổ mừng rõ, chỉ huy mọi người dựng một căn nhà tranh lớn hơn, để Vương Trường Sinh ở đây dạy bọn nhỏ đọc sách viết chữ.

Chỉ có hơn mười đứa nhỏ đến học, không phải những đứa nhỏ khác hiểu biết nhiều chữ nghĩa. Mà là trong nhà khó khăn, bọn họ không có thời gian để học, cũng không lấy ra được lương thực làm học phí.

Vương Trường Sinh cũng không miễn cưỡng, đến bao nhiêu đứa nhỏ, hắn sẽ dạy bấy nhiêu đứa nhỏ đọc sách viết chữ.

Vương Trường Sinh phụ trách dạy học, Uông Như Yên chủ đọng phụ trách dạy người trong thôn nuôi tằm dệt vải. Bởi vì sự xuất hiện của vợ chồng Vương Trường Sinh, Lý gia thôn xảy ra một ít thay đổi.

Xuân đi thu đến, thời gian bảy năm rất nhanh liền trôi qua.

Tại một gò đất, Vương Trường Sinh cầm một cành cây khô, viết chữ ở trên đất. Hơn bốn ngươi đứa nhỏ trong tay đều cầm một cành cây viết chữ trên đất.

Hoàn cảnh trong thôn quá đơn sơ, bọn họ không mua nổi giấy và bút mực, chỉ có thể viết chữ trên đất.

Uông Như Yên dạy phụ nữ trong thôn nuôi tằm dệt vải, thu nhập của mọi người được đề cao. Cuộc sống của thôn dân cũng ngày càng tốt, đứa nhỏ đến đọc sách viết chữ ngày càng nhiều.

“Tiên sinh, ta viết xong rồi, người xem xem.”

Một bé nam ngũ quan đoan chính mở miệng, đứa nhỏ mặc y phục làm bằng vải thô, vóc dáng tương đối cao.

Lý Thanh Thư, hắn là con của Lý Hổ. Cái tên Lý Thanh Thư này là Vương Trường Sinh đặt.

Vương Trường Sinh đi qua, vừa thấy liền gật đầu tán dương: “Không tồi, tiếp tục cố gắng. Những người khác nhìn Thanh Thư mà học tập.”

“Vâng, tiên sinh.”

Bọn nhỏ trăm miệng một lời đáp ứng xuống dưới, tiếp tục cầm cành cây viết chữ lên đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận