Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2681: Bí văn

“Khôi lỗi thú cấp bốn!”

Đồng tử Diệp Thiên Long co rụt lại, trong mắt tràn đầy thần sắc kiêng kị.

Diệp gia cũng từng có hai con khôi lỗi thú cấp bốn, nhưng đã bị huỷ diệt tại thời điểm đối kháng với ma tộc. Vương Hữu Vi dễ dàng lấy ra hai con khôi lỗi thú cấp bốn, xem ra thực lực của Vương gia không kém.

Đúng lúc này, một đạo cầu vồng màu xanh xuất hiện ở phía chân trời xa xa, rất nhanh bay tới nơi này.

Không qua bao lâu, cầu vồng màu xanh chợt tắt, lộ ra một con cự điêu toàn thân màu xanh. Ba nam một nữ ngồi trên lưng cự điêu, tất cả đều là Nguyên Anh tu sĩ.

Trên ống tay áo bọn họ đều thêu một chữ “Tần”, tựa như đại biểu điều gì đó.

Cầm đầu là một người nam trung niên vẻ mặt tức giận, dáng người cao cao gầy gầy, Nguyên Anh trung kỳ. Trên tay bốn người bọn họ cầm hơn mười túi trữ vật châu.

Nhìn thấy bốn vị Nguyên Anh tu sĩ thượng môn, trong lòng Diệp Thiên Long rơi lộp bộp, chau mày. Nếu làm không tốt chỉ sợ sẽ có một hồi ác chiến.

“Thì ra là Đại Tần vương triều Lưu gia. Lưu đạo hữu, Vương gia chúng ta đã tiếp quản Diệp gia, các ngươi đi địa phương khác đi!”

Vương Hữu Vi mở miệng nói, giọng điệu bình tĩnh.

Người nam trung niên liếc mắt nhìn hai con khôi lỗi thú cấp bốn, xoay chuyển ánh mắt, ôm quyền: “Quấy rầy rồi, Vương đạo hữu.”

Cự điêu màu xanh phát ra tiếng kêu bén nhọn, hai cánh hung hăng vỗ, bay về hướng trời cao. Rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời.

Tu sĩ Diệp gia vẻ mặt khiếp sợ. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ai nấy đều mang vẻ mặt không thể tưởng tượng được. Vương Hữu Vi nói mấy câu, lại có thể làm cho bốn vị Nguyên Anh tu sĩ ngoan ngoãn rời khỏi. Xem ra thực lực Vương gia mạnh mẽ hơn so với bọn hắn tưởng tượng.

Thực lực Vương gia càng mạnh, Diệp gia càng an tâm.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, mời vào bên trong.”

Diệp Thiên Long làm một tư thê mời, giọng điệu thân thiện hơn không ít.

Vương Hữu Vi không di chuyển, Âu Dương Minh Nguyệt lấy ra một viên Cấm thần châu, dừng trước mặt Diệp Thiên Long.

“Vương phu nhân, đây là ý gì?”

Sắc mặt Diệp Thiên Long lạnh xuống dưới.

“Trước làm tiểu nhân sau làm quân tử. Diệp đạo hữu, cẩn thận mà nghĩ, các ngươi cứ lưu lại ba phần nguyên thần vào Cấm thần châu. Chờ Vương gia chúng ta hoàn toàn tiếp quản Diệp gia, sẽ trả lại nguyên thần cho nhóm các ngươi. Không phải chúng ta không tin tưởng các ngươi, mà chúng ta sợ bị lừa. Lúc trước gặp phải một vài thế lực, nói là nguyện ý đầu nhập Vương gia, chúng ta vừa tiến vào bên trong, bọn họ lập tức phát động tập kích.”

Âu Dương Minh Nguyệt nói, giọng điệu lạnh nhạt.

Bọn họ cũng không ngốc, đương nhiên không có khả năng tin lời Diệp Thiên Long. Lỡ như Diệp gia dùng kế gậy ông đập lưng ông, vậy bọn họ biết làm thế nào?

Sắc mặt Diệp Thiên Long âm trầm không ít, mặt lộ vẻ do dự.

Một tiếng gầm rú đinh tai nhức óc từ trên trời cao truyền đến. Một đoàn hoả vân thật lớn từ phía chân trời xa xa bay tới, không qua bao lâu, đoàn hoả vân màu đỏ dừng lại.

Hoả vân kịch liệt quay cuồng, lộ ra hai nam một nữ, đều là Nguyên Anh tu sĩ. Cầm đầu là một đại hắn áo bào đỏ lưng hùm vai gấu, khuôn mặt dữ tợn, là Nguyên Anh trung kỳ.

“Tại ha Thanh Liên Vương Hữu Vi, đạo hữu xưng hô như thế nào?”

Vương Hữu Vi bình tĩnh nói, trên mặt không hề có một tia e ngại.

Đại hán áo bào đỏ cười hào sảng rồi nói: “Lão phu Hoả Vân thượng nhân. Nếu ta nhớ không nhầm, phu nhân của Vương đạo hữu có xuất thân một trong mười đại thế gia Nam Hải, Âu Dương thế gia. Hai nhà các ngươi có không ít Nguyên Anh tu sĩ, sao chỉ có hai người các ngươi ở đây?”

“Đại đội của chúng ta ở phía sau, đạo hữu có gì chỉ giáo?”

Giọng điệu Âu Dương Minh Nguyệt bình thản.

“Không có gì, thuận miệng hỏi thôi. Quấy rầy rồi.”

Hoả Vân thượng nhân bấm niệm pháp quyết, hoả vân màu đỏ kịch liệt quay cuồng. Hoá thành một đạo hồng quang phá không mà đi.

“Mười đại tu tiên thế gia của Nam Hải!”

Diệp Thiên Long nuốt một ngụm nước miếng, thần sắc càng thêm cung kính.

Liên tục có hai ba nhóm Nguyên Anh tu sĩ đều không dám trêu chọc Vương gia, thực lực của Vương gia khẳng định không kém.

Hắn không hề do dự, đem một phần ba nguyên thần thả vào Cấm thần châu. Cao tầng Diệp gia đều noi theo làm.

Âu Dương Minh Nguyệt thu hồi Cấm thần châu, dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Thiên Long và các tu sĩ. Vương Hữu Vi và Âu Dương Minh Nguyệt tiến vào Huyền Dương sơn trang.

Không qua bao lâu, bọn họ xuất hiện ở phòng nghị sự.

“Diệp đạo hữu, ngươi lập tức phái người đổi cờ xí thành Vương gia chúng ta, có thể tránh tổn thất. Sản nghiệp của Diệp gia các ngươi đều sẽ được Vương gia tiếp thu.”

Vương Hữu Vi dặn dò.

Diệp Thiên Long liên thanh đáp ứng. Cho dù Vương Hữu Vi không nói, hắn cũng sẽ làm như vậy.

“Vương đạo hữu, chúng ta biết có mấy thế lực đáng tin cậy của ma tộc. Bọn họ hiện đang giữ địa bàn của Diệp gia chúng ta, các ngươi xem.”

Diệp Thiên Long thật cẩn thận hỏi. Diệp gia muốn nhân cơ hội này lớn mạnh, đây là cơ hội ngàn năm có một.

“Không cần làm ra động tĩnh quá lớn, những tu sĩ kiên định đứng về phía ma tộc, giết không tha.”

Vương Hữu Vi dặn dò nói. Muốn cho ngựa chạy, phải cho ngựa ăn cỏ.

Không cho Diệp gia một ít lợi ích, Diệp gia dựa vào cái gì mà bán mạng cho Vương gia.

Diệp Thiên Long nhất thời mừng rỡ, liên thanh đáp ứng xuống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận