Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3999: Thất Tinh cốc (1)

Vương Xuyên Vân không nên thân, Tân Ngọc Viện đành phải đặt hy vọng ở trên người Vương Xuyên Minh, hy vọng Vương Xuyên Minh cất nhắc Vương Xuyên Vân nhiều hơn. Vương Xuyên Minh ở trong bối phận chữ “Xuyên” có sức kêu gọi rất lớn, rất nhiều tộc nhân tụ lại ở bên người hắn, hình thành một đoàn thể ích lợi nhỏ.

“Xuyên Minh ca, nghe nói gia tộc tính khai phá Xích Hà sơn mạch, phái người càn quét yêu thú bậc năm. Nếu ngươi đi, mang theo ta đi cùng, ở lại phường thị Thanh Công mãi, không có cơ hội gì lập công.”

Vẻ mặt Vương Xuyên Vân đầy chờ mong.

Xích Hà sơn mạch có mấy con yêu thú bậc sáu chiếm cứ, nhiều vị Luyện Hư bọn Vương Lập Hà ra tay tiêu diệt yêu thú bậc sáu, phái người càn quét yêu thú bậc năm, tính ở nơi đó mở phường thị.

Vương Xuyên Minh trừng mắt nhìn Vương Xuyên Vân một cái, khiển trách: “Chỉ chút bản lãnh đó của ngươi, cũng đừng xen vào, làm người phải biết tự mình hiểu lấy. Ngươi tu luyện không chăm chỉ, sinh tử đấu pháp ít đến đáng thương, không thích hợp làm việc này, ở yên Kim Ngọc Các làm việc, có thời điểm lập công, cơ hội là để lại cho người có chuẩn bị.”

Hắn cùng Vương Xuyên Vân chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, biết cách làm người của Vương Xuyên Vân. Vương Xuyên Vân chưa từng có ý nghĩ giết yêu thú, không cần phải nói, đây là Tân Ngọc Viện thổi gió bên gối.

“Được rồi! Ta nghe lời ngươi.”

Vương Xuyên Vân thành thật đáp ứng.

Tân Ngọc Viện nhíu lông mày lá liễu, nàng nói rách cả da mép, Vương Xuyên Vân lúc này mới đáp ứng tham dự càn quét yêu thú bậc năm, kết quả Vương Xuyên Minh nói mấy câu, Vương Xuyên Vân liền lùi bước.

Dính vào một phu quân không chịu cố gắng như vậy, Tân Ngọc Viện cũng không có cách nào cả.

“Cơ hội lập công là có, không cần phải gấp gáp ở nhất thời, Xuyên Vân theo ta từ nhỏ tới lớn, có thể giúp hắn một phen, ta khẳng định giúp hắn.”

Vương Xuyên Minh nhìn phía Tân Ngọc Viện, ý vị sâu xa nói.

Tân Ngọc Viện ngượng ngùng cười, đáp ứng.

Vương Xuyên Minh lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra ánh sáng xanh, đánh vào một pháp quyết, một giọng nam tử cung kính vang lên: “Xuyên Minh bá công, trong tộc điều đến một đám tộc nhân, an trí bọn họ ở phường thị Thanh Công hay phường thị Xích Hà?”

“Phường thị Xích Hà bên kia thiếu nhân thủ, điều một nửa qua, một nửa khác ở lại phường thị Thanh Công, trước để bọn họ quen thuộc công việc hằng ngày. Quy củ cũ, người cũ dẫn dắt người mới.”

Vương Xuyên Minh phân phó. Tộc nhân mới từ đảo Thanh Liên triệu tập tới, cần một đoạn thời gian thích ứng.

“Vâng, Xuyên Minh bá công.”

Thu hồi la bàn đưa tin, Vương Xuyên Minh nói: “Được rồi, các ngươi trở về đi! Làm tốt bổn phận của mình, đừng đi nghĩ những thứ có cũng như không đó nữa.”

Vương Xuyên Vân và Tân Ngọc Viện đáp ứng, đứng dậy rời khỏi.



Xích Hà sơn mạch kéo dài ngàn vạn dặm, góc tây bắc có một thung lũng cỡ lớn bốn phương thông suốt, ngoài thung lũng dựng một tấm bia đá màu đỏ cao hơn mười trượng, bên trên có khắc ba chữ to màu vàng “Xích Hà cốc”, đây là phường thị Vương gia mới mở.

Hai bên đường là kiến trúc cao thấp không đồng nhất, có cung điện tráng lệ, cũng có nhà đá đơn sơ, còn có lầu các.

Giờ phút này đang thời gian sau buổi trưa, rộn ràng nhốn nháo, dòng người như dệt cửi, cực kỳ náo nhiệt.

Góc tây bắc Xích Hà cốc, một tòa lầu các màu xanh cao mười tám tầng, trên bảng hiệu viết ba chữ to “Thanh Liên các”, có không ít tu sĩ ra ra vào vào, tỏ ra cực kỳ náo nhiệt.

Tầng mười lăm, một thiếu nữ váy trắng ngũ quan như vẽ ngồi ở trên ghế, thiếu nữ váy trắng da thịt trắng hơn tuyết, đầu để búi tóc Lăng Vân.

Vương Nhất Băng, nàng là băng linh căn, còn là chế phù sư bậc năm, Uông Như Yên từng dạy nàng một đoạn thời gian, sau khi tiến vào Hóa Thần kỳ, phái ra ngoài làm việc.

Vương Vĩnh An, Vương Vĩnh Thiên, Vương Vĩnh Nguyệt mấy chục người đứng xếp hàng, bọn họ vẻ mặt cung kính.

Một thanh niên áo đỏ thân hình cao lớn, ngũ quan tuấn lãng đứng ở một bên, vẻ mặt bình thản.

Vương Vĩnh Viêm, Hóa Thần sơ kỳ, hắn là đại ca của Vương Vĩnh An, nhưng huynh đệ hai người rất ít qua lại.

“Vĩnh Viêm, bọn họ giao cho ngươi, an trí tốt bọn họ.”

Vương Nhất Băng phân phó. Nàng phụ trách quản lý phường thị Xích Hà, phường thị Xích Hà là phường thị gia tộc mới mở, nàng hy vọng quản lý tốt phường thị Xích Hà.

Gia tộc đã bình định chướng ngại, nàng tuyên bố mệnh lệnh là được, gặp vấn đề khó, có thể cầu viện phường thị Thanh Công.

“Vâng, Nhất Băng lão tổ!”

Vương Vĩnh Viêm đáp ứng, dẫn theo đám người Vương Vĩnh An đi xuống.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ xuất hiện ở một tòa trang viên yên tĩnh, Vương Vĩnh Viêm sắp xếp nhiệm vụ cho mỗi một vị tộc nhân, nhiệm vụ của Vương Vĩnh An là duy trì trận pháp, đơn giản thoải mái.

“Được rồi, nhiệm vụ không nặng, các ngươi mới đến, quen thuộc tình huống nơi này trước. Đúng rồi, nơi này không phải đảo Thanh Liên, loại người nào cũng có, ngư long hỗn tạp, các ngươi cẩn thận một chút, đừng tưởng rằng xuất thân Vương gia, thì không ai dám xuống tay với các ngươi. Năm năm trước, mười tộc nhân Nguyên Anh kỳ ra ngoài, bản mạng hồn đăng đã tắt, hỏi rất nhiều người, cũng không biết hướng đi của bọn họ, Chấp Pháp điện tìm rất lâu, cũng không tìm thấy.”

Vương Vĩnh Viêm trịnh trọng nhắc nhở.

Đừng nói con cháu Vương gia, cho dù là đệ tử Huyền Thanh phái, cũng sẽ lọt vào tập kích. Tiền tài động lòng người, thân phận không phải bùa hộ mệnh, chỉ cần có lợi ích đủ lớn, tà tu người nào cũng dám giết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận