Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5284: Phá trận (2)

Diệp Tuyền Phong cùng Thạch Diễm gật gật đầu, bọn họ cũng biết tính nghiêm trọng của vấn đề.

Diệp Tuyền Phong bấm pháp quyết, hư ảnh Cửu Thủ Băng Sư lần nữa xuất hiện ở hư không trên đỉnh đầu, kết hợp một thể với hắn.

Cửu Thủ Băng Sư phát ra một tiếng thú rống vang vọng thiên địa, ngoài thân nở rộ ra một mảng quầng sáng màu trắng chói mắt, bao phủ phạm vi mấy vạn dặm, mặt đất bắt đầu kết băng, xuất hiện lượng lớn băng vụn màu trắng, công kích đánh tới va chạm vào quầng sáng màu trắng, đều dừng lại.

Mặt ngoài một cây cột đá màu vàng có khắc một con Kim Cáp Thú, đang muốn thi triển thần hồn công kích, một quầng sáng màu trắng thổi quét đến, rơi ở trên cột đá màu vàng, cột đá màu vàng nhất thời bắt đầu đóng băng.

Không qua bao lâu, cột đá màu vàng nở rộ ra hào quang màu vàng chói mắt, tầng băng tan vỡ, một lưỡi đao khổng lồ lóe ra hào quang màu vàng bắn nhanh đến.

Phù văn mặt ngoài cột đá màu vàng tỏa sáng, một màn hào quang ánh vàng rực rỡ bỗng dưng hiện lên, đồng thời Kim Cáp Thú phun ra một quầng sáng ánh vàng rực rỡ, yêu thú mặt ngoài cột đá khác đều ra tay công kích đao cát màu vàng.

Nhân cơ hội này, Vương Thanh Sơn bấm pháp quyết, những cây phi kiếm màu xanh bỗng dưng hiện lên, có nhiều hơn mười vạn thanh, lao thẳng đến màn hào quang màu vàng, Phá Linh Nhận lẫn vào trong đó.

Hơn mười vạn thanh phi kiếm màu xanh giống như một dòng sông màu xanh, lao thẳng đến màn hào quang màu vàng.

Phi kiếm màu xanh dày đặc lục tục đánh lên màn hào quang màu vàng, truyền ra một đợt tiếng vang trầm, màn hào quang màu vàng không chút sứt mẻ.

Phá Linh Nhận đánh lên màn hào quang màu vàng, màn hào quang màu vàng lồi ra một cái hang lớn, nơi bị đánh trúng linh quang ảm đạm xuống.

Một cái đầu của Cửu Thủ Băng Sư phun ra một đạo hào quang màu bạc, nháy mắt xuất hiện ở phụ cận cái hang lớn, rõ ràng là một lá bùa ánh bạc rực rỡ, tản mát ra linh khí dao động kinh người.

Càn Khôn Phá Linh Phù.

Một tiếng vang trầm cất lên, Càn Khôn Phá Linh Phù nổ tung ra, hóa thành một mảng hào quang màu bạc chói mắt, bao phủ phạm vi vạn dặm.

Màn hào quang màu vàng tiếp xúc đến hào quang màu bạc, linh quang ảm đạm đi.

“Không ổn, mau ngăn cản bọn họ.”

Khuôn mặt Lãnh Mi biến sắc hẳn, phân phó.

Thạch Diễm bấm pháp quyết, Thiên Kiển Đỉnh nở rộ linh quang, hình thể theo đó tăng vọt, như một ngọn lửa màu vàng thật lớn, đánh về phía màn hào quang màu vàng.

Màn hào quang màu vàng như bọt khí tan vỡ ra, bảy người bọn Vương Thanh Sơn thoát vây.

Hư không đỉnh đầu Bàn Sơn Viên chợt toát ra một mảng hào quang màu trắng lóa mắt, hiện ra bóng dáng Cửu Thủ Băng Sư.

Một cái đầu của Cửu Thủ Băng Sư phun ra một ngọn lửa màu trắng, lao thẳng đến Bàn Sơn Viên. Bàn Sơn Viên đang muốn tránh đi, mặt đất chui ra những cây dây mây màu xanh thô to, cuốn lấy thân thể Bàn Sơn Viên.

Nó uốn éo thân thể, rất nhẹ nhàng giật đứt dây leo màu xanh trên người, đúng lúc này, nó cảm giác thân thể căng thẳng, hai sợi xích màu xanh trong suốt lấp lánh hiện ra, trói chặt nó lại, chính là Thần Niệm Chi Liên.

Trong mắt Bàn Sơn Viên lóe lên sự tàn khốc, cánh tay vung cây côn khổng lồ màu vàng đập về phía Cửu Thủ Băng Sư, đồng thời há mồm phun ra một đạo hào quang màu vàng thô to.

Ngọn lửa màu trắng rơi ở trên thân Bàn Sơn Viên, thân thể Bàn Sơn Viên nhanh chóng kết băng, biến thành một bức tượng băng thật lớn, hào quang màu vàng đánh trúng Cửu Thủ Băng Sư, thân thể Cửu Thủ Băng Sư hóa thành một pho tượng thật lớn.

Cây côn khổng lồ màu vàng nện lên pho tượng, pho tượng chia năm xẻ bảy, vô số khối băng rơi xuống, không có một chút máu thịt. Cửu Thủ Băng Sư sớm đã làm phép tránh được, bằng không Diệp Tuyền Phong đã thân tử đạo tiêu.

Hơn mười vạn thanh phi kiếm màu xanh càn quét đến, xuyên thủng Bàn Sơn Viên đóng băng, Bàn Sơn Viên hóa thành vô số mảnh xác, thi thể sáng lên một đợt hào quang màu vàng lóa mắt, hiện ra một con Thất Tiệt Trùng (sâu, côn trùng bảy đoạn) lóe ra hào quang màu vàng, rõ ràng là bảo vật thế kiếp.

Thất Tiệt Trùng đứt mất một đoạn, biến thành Lục Tiệt Trùng.

Hư không ngoài ngàn dặm sáng lên một đạo hào quang màu vàng chói mắt, hiện ra bóng người Bàn Sơn Viên.

Bàn Sơn Viên vừa hiện thân, mười mấy vạn thanh phi kiếm màu xanh thổi quét đến, Bàn Sơn Viên vung cây côn khổng lồ màu vàng, đánh tan phi kiếm màu xanh lao tới.

Hư không chợt toát ra vô số cây băng mâu màu trắng, thẳng đến Bàn Sơn Viên, mặt đất kết băng, hư không cũng xuất hiện lượng lớn băng vụn màu trắng.

Bàn Sơn Viên phun ra một làn sóng âm màu vàng, đánh tan băng mâu màu trắng lao tới, tiếng nổ không ngừng, sóng khí cuồn cuộn, sương trắng tràn ngập.

“Linh vực!”

Bàn Sơn Viên kinh hô, không biết từ khi nào, lấy nó làm trung tâm, mặt đất phạm vi mười vạn dặm hóa thành một mảng đất tuyết, lượng lớn băng mâu màu trắng hiện lên ở trên hư không.

Một bên khác, Thạch Diễm thúc giục Thiên Kiển Đỉnh, húc hỏng bốn cây cột đá màu vàng.

Đại Thừa bọn Lãnh Mi ùn ùn ra tay, công kích đám người Thạch Diễm. Đối thủ của Vương Thanh Sơn là một thiếu phụ váy trắng Đại Thừa sơ kỳ, thiếu phụ váy trắng có Kim Cương Trùng bậc tám cùng Kim Lôi Ưng bậc tám, không thể xem nhẹ.

Thiếu phụ váy trắng tên Xi Băng, chín thế hệ đều tinh thông thuật khu trùng ngự thú, đến nàng một thế hệ này, mới có thể hào khí như thế, có được Kim Cương Trùng bậc tám cùng Kim Lôi Ưng bậc tám.

Bạn cần đăng nhập để bình luận