Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2986: Huyền âm cốc, Độc Cô Hồng, Độc Cô Phong (3)

Hắn vỗ thân dưới cự hạc màu xanh. Cự hạc màu xanh phát ra một tiếng hạt minh bén nhọn, hai cánh nhẹ nhàng đập xuống, lôi minh thanh vang lớn, bay về phía trời cao. Đám người Vương Trường Sinh vội vàng đuổi theo.

Một lát sau, cự hạc màu xanh đứng ở trên không một cái thác nước cao vạn trượng. Thác nước bạc dài cao vạn trượng, rộng hơn năm trăm trượng, được nối từ dòng sông xanh biết chảy xuôi xuống hồ nước thật lớn, khơi dậy từng mảng bọt nước, truyền ra tiếng hoa nước tí tách.

Xung quanh thác nước có một ngọn núi cao lớn hơn ngàn trượng, đỉnh núi bị san phẳng. Trên đỉnh núi sinh trưởng một gố cây đại thụ màu lam cao hơn trăm trượng, phiến lá màu lam, tán cây lớn hơn ngàn trượng, che mát một mảng khu vực.

Ở xung quanh đại thụ màu lam, một tòa cung điện khí thế rộng lớn, trên bảng hiệu có viết ba chữ “Thính Đào cung” màu vàng thật to, trên cột đá thô to có khắc đồ án Thủy kỳ lân.

“Vương đạo hữu, các ngươi cảm thấy Thính Đào cung như thế nào?”

Dương Hào khách khí hỏi, Trần Hạo Thiên không thể tự mình đi đến, nên phái Hóa thần tu sĩ đi đến, Thái Dương tông không dám chậm trễ. Mặc kệ nói như thế nào thì Trấn Hải cung cũng là mộ trong hai đại môn phái, Thái Dương tông không thể sánh bằng.

“Nơi này rất tốt, ở nơi này đi.”

Vương Trường Sinh gật đầu nói. Nơi này linh khí dư thừa, hắn rất thích.

“Tốt lắm, các ngươi ở lại nơi này đi. Tân khách đến chơi rất, chúng ta phải ra tiếp đãi. Vương đạo hữu, các ngươi trước tiên ở Thính Đào cung, hai ngày sau húng ta dẫn các ngươi đi du ngoại. Các ngươi ngàn vạn không được một mình rời khỏi Thính Đào cung, nếu xúc động cấm chế, vậy phiền toái....”

Dương Hào còn chưa nói xong, một đạo tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một đám mây hình nấm thật lớn phóng lên cao, mơ hồ truyền đến một trận tiếng quỷ khó thê lương.

Trong lúc nhất thời, tiếng cảnh báo vang lên, lượng lớn đệ tử Thái Dương tông đều chạy đến chỗ vị cái nấm màu đen.

Dương Hào chau mày, lượng lớn tân khách ùa vào Thái Dương tông. Thái Dương tông căn bản ứng phó không kịp, không còn biện pháp. Thái Dương tông phát triển hơn bốn ngàn năm, chưa bao giờ tổ chức lễ mừng lớn như vậy.

Lúc này đây tân khách đến lễ mừng không ít, chỉ là Hóa thần tu sĩ không tới năm mươi người, còn có không ít luyện hư tu sĩ. Nhân thủ Thái Dương tông khẩn trương, không nghĩ tới nó là một mớ hỗn độn.

“Dương đạo hữu yên tâm, chúng ta nhất định sẽ ở lại Thính Đào cung.”

Vương Trường Sinh đáp ứng xuống. Cho dù Dương Hào không nói, hắn cũng sẽ không ở nơi này mà chạy loạn, chút quy củ ấy hắn vẫn hiểu được.

Không biết là môn nhân đệ tử thế lực nào mà không hiểu quy củ, xúc động đến cấm chế Thái Dương tông.

“Vương đạo hữu, đây là lệnh bài cấm chế Thính đào cung, ngươi nhận đi.”

Dương Hào lấy ra một tấm lệnh bài hình tròn thanh quang lập lòe, quay đầu nhìn đám người Phương Đức Tường nói: “Phương đạo hữu, các ngươi đi theo ta.”

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, Thanh liên pháp tòa từ từ đáp xuống, dừng ở trước cửa Thính Đào cung.

Cửa Thính Đào cung đóng chặt, một đạo lớp màng màu lam che kín cửa cung.

Vương Trường Sinh lấy ra một tấm lệnh bài hình tròn, mặt trên có khắc hai chữ “Thính Đào”, rót pháp lực vào thì hai chư “Thính Đào” nhất thời đại lượng, phun ra một đạo lam quang, nhập vào thủy mạc màu lam.

Thủy mạc màu lam tạo nên một trận gợn sóng, chợt tán loạn khôn thấy.

Vương Trường Sinh đâry cửa cung ra, rồi đi vào.

Vừa tiến vào Thính Đào cung, một cỗ thủy linh khí tinh thuần nghênh diện đến. Vương Thanh Phong và Vương Thanh Thành đều không có thủy linh căn, không thích địa phương quá dư thừa thủy linh căn, hai huynh đệ liền nhíu mày đầu.

Đại điện rộng rãi, bài ra mấy chục bộ ngọc y màu lam, còn có bồn hoa cỏ.

Bên tay trái có một cái hành lang màu lam, trong hành lang có mấy chục giang thạch thất, luyện đan thất, luyện khí thất, luyện công thất, dục trùng thất đều có.

“Cha biết các con không thích nơi này, khách tùy chủ tiện. Chúng ta là khách, không nên kén chọn, không chạy lung tung, ở tại Thính Đào cung.”

Vương Trường Sinh dặn dò nói, sắc mặt ngưng trọng.

Đây là lần đầu tiên hắn dẫn hai người con trai ra bên ngoài, không hy vọng bọn họ dính vào phiền phức rắc rối.

“Đã rõ. Cha, chúng ta nghỉ ngơi trước đi.”

Vương Thanh Thành và Vương Thanh Phong đáp ứng xuống, lần lượt đi vào một gian luyện công thất.

“Chạy lâu như vậy rồi, có chút mệt mỏi.”

Uông Như Yên duỗi thắt lưng, vẻ mặt thích thú.

Bọn họ đi vào một gian luyện công thất, ngồi xuống điều tức.

...

Một sơn cốc ba mặt là núi, một ông lão áo bào đen dáng người khô gầy, hai mắt sâu xuống, phiêu phù ở trời cao, chau mày, trên người tản ra một trận sát khí nồng đậm.

Một thanh niên áo đen mi thanh mục tú đứng ở trên mặt đất, một con viên hầu trên đầu có một sừng đứng ở cạnh hắn. Trên mặt đất có hơn mười cái hố lớn, trong hố có một trận khói đen nguy hiểm, còn có một chút hỏa diễm màu đen.

Trên ống tay ông lão áo bào đen và thanh niên áo đen đều thêu một đồ án mặt quỷ dữ tợn, đây là dấu hiệu Huyền Âm cốc.

Huyền Âm cốc lập phái được hơn nhiều năm, phát triển đến nay nhưng có hai vị luyện hư tu sĩ. Ông lão áo bào đen là cốc chủ Huyền Âm cốc Độc Cô Hồng, luyện hư trung kỳ. Thanh niên áo đen là hậu nhân duy nhất của hắn Độc Cô Phong có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ.

Một thiếu phụ váy xanh ngũ quan như họa đứng ở mặt trên đám mây màu xanh, mày liễu nhíu chặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận