Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3027: Giết một tộc nhân của ta, trảm trăm người Thiên Lan tông đền mạng (2)

Khổng tước màu xanh kéo theo một cỗ sóng nhiệt kinh người, lao thẳng tới Diệp Tuyết Dao.

Cùng lúc đó, giao long màu xanh quất đuôi lến, viên luân màu trắng bị đánh bay ra ngoài. Giao long màu xanh lắc đầu vung đuôi rồi bay thẳng đến Diệp Tuyết Dao.

Sắc mặt Diệp Tuyết Dao trầm xuống, bấm niệm pháp quyết. La bàn màu trắng nhất thời nở rộ ra bạch quang mảnh khảnh, bao trùm bốn phương tám hướng.

Bạch quang vừa tới gần khổng tước màu xanh liền tán loạn không thấy.

Khổng tước màu xanh vỗ hai cánh, phát ra tiếng hót thánh thót. Tốc độ tăng lên nhiều, nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Tuyết Dao.

Diệp Tuyết Dao quá sợ hãi, hai tay vẽ về hướng hư không, thả ra lượng lớn bạch quang che kín khổng tước màu xanh. Khổng tước màu xanh tựa như bị đông lạnh tại chỗ, không thể động đậy.

Nàng nhấc tay ngọc, bắn ra ba thanh đoản đao bạch quang lập loè. Nháy mắt hợp thành một thể, rồi hoá thành một cự nhận màu trắng trong suốt. Dẫn theo sát ý vô tận chém về phía giao long màu xanh.

Một tiếng nổ vang lên, giao long màu xanh bị cự nhận chém thành hai nửa, bộc phát ra một cỗ khí lưu mạnh mẽ.

Thanh quang chợt loé, chín thanh Thanh Ly kiếm vây quanh đám người Diệp Tuyết Dao.

“Kiếm trận!”

Diệp Tuyết Dao quá sợ hãi. Bị một kiếm tu Hoá thần kỳ vây khốn bằng kiếm trận, đây là chuyện rất nguy hiểm. Càng đừng nói còn có thêm một đoàn linh diễm.

Chín thanh Thanh Ly kiếm truyền ra tiếng kiếm minh chói tai, thanh quang đại phóng. Hoá thành chín đoá hoa sen màu xanh cao một trượng. Lá sen trong suốt, nhuỵ sen trải rộng vô số phù văn huyền ảo.

Chín đoá hoa sen màu xanh đều phun ra từng đạo kiếm ti mảnh khảnh màu xanh, bện thành một tấm lưới thật lớn bao bọc đám người Diệp Tuyết Dao ở bên trong. Sau đó tấm lưới màu xanh rất nhanh thu nhỏ lại.

Khổng tước màu xanh phát ra tiếng kêu bén nhọn, hai cánh rung lên. Mảng sáng mờ màu trắng nháy mắt tán loạn. Khổng tước màu xanh chợt vỡ toạc ra, hoá thành một vầng kiêu dương màu xanh thật lớn che kín đám người Diệp Tuyết Dao. Bên trong mơ hồ truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết.

Bên trong hoả diễm màu xanh sáng lên một đạo bạch quang loá mắt, quanh thân Diệp Tuyết Dao được hàn khí cuồn cuộn bao vây. Sắc mặt tái nhợt, cánh tay phải không cánh mà bay.

“Thanh Liên nghiệp hoả! Ngươi lại có thể có Thanh Liên nghiệp hoả.”

Diệp Tuyết Dao kinh hô, vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Bảo sao pháp bảo của nàng không thể ngăn được, thì ra là Thanh Liên nghiệp hoả.

“Vương đạo hữu chuyện gì cũng có thể thương lượng. Nếu ngươi giết chúng ta, tông chủ sẽ không bỏ qua Vương gia các ngươi.”

Diệp Tuyết Dao vội vàng lớn tiếng nói, giọng điệu đầy lo lắng. La bàn màu trắng thả ra mảng sáng mờ màu trắng, ngăn cản túi lưới màu xanh.

“Hừ, thời điểm giết tộc nhân của ta, sao ngươi không nghĩ tới ta sẽ không bỏ qua cho ngươi? Giết một tộc nhân của ta, ta sẽ giết trăm ngươi Thiên Lan tông. Nợ máu trả bằng máu.”

Vương Thanh Sơn cười lạnh nói, biến đổi kiếm quyết. Túi lưới màu xanh sáng lên vô số phù văn màu xanh rồi nhanh chóng thu nhỏ lại.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, Diệp Tuyết Dao và tu sĩ Thiên Lan tông bị túi lưới màu xanh cắt thành vô số khối.

Bạch quang chợt loé, một Nguyên Anh nhỏ xíu ôm theo một cái la bàn màu trắng. Hoá thành một đạo bạch quang, xé mở ra một cái lỗ hổng rồi bay về hướng trời cao.

Một đạo kình thiên kiếm quang thổi quét đến, nơi nào nó đi qua, không khí liền bị xé rách, truyền ra tiếng xé gió chói tai. Rất có tư thế chém vỡ nát bạch quang.

Một khối la bàn màu trắng bay ra từ bên trong bạch quang, nghênh đón kình thiên kiếm quang.

“Khanh” một tiếng, la bàn màu trắng va chạm cùng kình thiên kiếm quang rồi bay ngược ra ngoài.

Bạch quang còn chưa bay được bao xa, thanh quang chợt loé. Một bình sứ thật lớn màu trắng từ trên trời giáng xuống, che kín bạch quang rồi thu vào.

Vương Thanh Sơn vẫy tay một cái, tất cả pháp bảo đều quay trở về, nhập vào bên trong ống tay áo biến mất k thấy.

Ngoại trừ Diệp Tuyết Dao, những tu sĩ khác của Thiên Lan tông đều bỏ mình.

Từ khi hắn ra tay đến lúc hắn diệt sát hết tu sĩ Thiên Lan tông còn chưa đến mười tức, tốc độ cực nhanh. Vương Thanh Thiến và Nghiễm Đông Nhân đều cảm thấy khiếp sợ.

“Bát muội, Nghiễm đạo hữu, các ngươi không sao chứ!”

Vương Thanh Sơn nhìn về phía Vương Thanh Thiến và Nghiễm Đông Nhân, sắc mặt thân thiết.

“Ta không sao, Thất ca, cuối cùng ngươi cũng thoát vây được rồi. Đây là Phá thiên trảm linh nhận, là thông thiên linh bảo cha lưu lại. Có thể mở ra thông đạo của giới diện, có thể ra vào các giới diện.”

Vương Thanh Thiến lấy ra Phá thiên trảm linh nhận, giao cho Vương Thanh Sơn. Lấy thực lực của Vương Thanh Sơn, Phá thiên trảm linh nhận mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn.

“Ta bị nhốt ở đây nhiều năm, không quen thuộc tình huống bên ngoài, các ngươi nói với ta một chút đi! Vừa đi vừa nói chuyện, món nợ này, không thể dễ dàng quên như vậy được.”

Vương Thanh Sơn trầm giọng nói. Hắn không rõ ràng lắm tình huống bên ngoài, đặc biệt là tình huống hiện tại của gia tộc.

Vương Thanh Thiến gật gật đầu, thu hồi thi thể tộc nhân và tài vật rơi loạn trên mặt đất. Sau đó dẫn theo Vương Thanh Sơn rời khỏi nơi này.



Thiên Lan tông, tổng đàn tại Thiên Lan giới.

Một gian mật thất, Long Hâm ngồi xếp bằng trên một tấm bồ đoàn màu vàng, hai mắt nhắm nghiềm, hai tay kết ấn. Cùng với hô hấp của hắn, nhiều điểm kim quang theo mũi miệng hắn ùa vào tỏng cơ thể.

Mật thất chợt kịch liệt chớp động, giống như động đất vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận