Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5498: Phục kích tu sĩ đại tộc (2)

Đằng tộc đến Huyền Dương giới chính là vì đối phó Vương gia, cướp đoạt Lôi Hạnh Ngọc Tiên Quả, đã đụng phải, vậy thì diệt bọn họ.

“Bọn họ có bao nhiêu người? Cách nơi đây xa bao nhiêu?”

Vương Trường Sinh mở miệng hỏi.

“Mười hai người, cách nơi đây hơn năm mươi vạn dặm.”

Vương Thôn Thiên mở miệng nói.

“Mộng Ly, ngươi thi triển ảo thuật, huyễn hóa ra Lôi Hạnh Ngọc Tiên Quả, phối hợp chúng ta diệt bọn hắn. Hồng Tuyết, các ngươi bố trí Thiên Lôi Diệt Linh Đại Trận, chờ bọn hắn tiến vào trận pháp, thúc giục trận pháp diệt bọn hắn.”

Vương Trường Sinh phân phó. Căn cứ tình báo hắn nắm giữ, Đằng tộc Cổ Sâm đã mở hai khiếu, không thể khinh thường, bọn họ ở trong tối đám người Cổ Sâm ở ngoài sáng, có thể phục kích bọn hắn.

Nếu đám người Cổ Sâm chưa từng đến, vậy chỉ có thể đuổi theo, mặt đối mặt giao thủ.

Đám người Liễu Hồng Tuyết đáp ứng, bắt đầu bận rộn.

Cách hơn năm mươi vạn dặm, một mảnh đất rộng rãi, một con Nhân Diện Giao toàn thân màu xanh ngã trên mặt đất, khí tức hoàn toàn không còn, trên đầu cắm một cây trường mâu lóe ra hào quang vàng óng, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.

Một con thuyền khổng lồ lóe ra hào quang màu xanh lơ lửng trên bầu trời, mười mấy tu sĩ Đại Thừa bọn Cổ Sâm đứng trên boong tàu.

“Thiếu chút nữa để nghiệt súc này chạy mất, độn tốc nhanh như vậy, may mà chúng ta có khóa linh bảo thuyền.”

Ân Viên có chút may mắn nói, thu hồi thi thể Nhân Diện Giao.

Cổ Sâm bấm pháp quyết, con thuyền khổng lồ màu xanh bay về phía trước.

Một tay Xi Kim nâng một hạt châu lóe ra hào quang vàng óng, tra xét tình huống phía trước.

Một lát sau, hắn khẽ ồ một tiếng, kinh ngạc nói: “Ồ, cây Lôi Hạnh Ngọc Tiên Quả! Ở ngay phía trước.”

Nghe xong lời này, Cổ Sâm thúc giục pháp quyết, con thuyền khổng lồ nở rộ linh quang màu xanh, đẩy nhanh độn tốc.

Không qua bao lâu, con thuyền khổng lồ màu xanh dừng ở trên không một mảnh đất trống trải, phía trước có một thung lũng cỡ lớn, trong thung lũng có một cái hang thật lớn.

“Lôi Hạnh Ngọc Tiên Quả ở ngay trong hang, chưa phát hiện yêu thú, có lẽ là yêu thú bậc tám tinh thông ẩn nấp.”

Xi Kim chỉ vào cái hang, nói.

Cổ Sâm đang muốn nói cái gì, hư không trên đỉnh đầu nổi lên một trận gợn sóng, một bàn tay màu lam bỗng dưng hiện lên, mặt ngoài bàn tay có một hình Kỳ Lân, vỗ xuống thẳng mặt.

Cổ Sâm phản ứng đặc biệt nhanh, đang muốn ra tay ngăn cản, những sợi xích trong suốt lấp lánh hiện ra, cuốn lấy thân thể hắn, đám người Xi Kim cũng tương tự, trên người có thêm những sợi xích trong suốt lấp lánh.

“Thần niệm hóa hình công kích!”

Cổ Sâm kinh hô, ngoài thân nở rộ hào quang màu xanh, một màn hào quang màu xanh dày đặc bỗng dưng hiện lên, bàn tay che trời cũng vỗ xuống.

Hộ thể linh quang của bọn họ giống như tờ giấy, bị bàn tay che trời thoải mái đập vỡ. Đám người Cổ Sâm đều hóa thành một mảng mưa máu, con thuyền khổng lồ màu xanh cũng bị đập vỡ nát.

Trong hư không sáng lên nhiều đạo linh quang, đám người Cổ Sâm hiện ra, ánh mắt kinh hãi, không có bảo vật thế kiếp, bọn họ đều đã thân tử đạo tiêu.

“Ảo thuật, mau rút, trúng mai phục rồi.”

Cổ Sâm nhíu mày, bay về phía đường tới đây.

Bọn họ đều chưa phát hiện khác thường, có thể thấy được ảo thuật này rất lợi hại.

Trên bầu trời truyền đến từng đợt tiếng sấm sét vang dội, từng tia sét màu bạc thô to cắt qua bầu trời, bổ về phía đám người Cổ Sâm, cùng lúc đó, một màn hào quang màu bạc thật lớn bỗng dưng xuất hiện, giống như một cái bát khổng lồ màu bạc, úp ngược mười hai người bọn Cổ Sâm ở bên trong.

Đám người Vương Trường Sinh hiện ra, trên tay đều cầm một tấm trận bàn lóe ra hào quang màu bạc, đánh vào từng đạo pháp quyết.

Vương Mộng Ly thi triển ảo thuật, dụ đám người Cổ Sâm rơi vào trong trận pháp, Vương Trường Sinh ra tay đánh lén, khiến đám người Cổ Sâm dùng mất bảo vật thế kiếp, lại bị trận pháp vây khốn.

“Toàn lực thúc giục trận pháp, diệt bọn hắn.”

Vương Trường Sinh phân phó, đánh lên trận bàn từng đạo pháp quyết.

Đám người Vương Thanh Sơn ùn ùn noi theo, toàn lực thúc giục trận pháp công kích kẻ địch.

Chớp lóe sấm rền, từng tia sét màu bạc thô to bổ xuống.

“Thái Hạo Chân Nhân! Vương gia! Mau ra tay phá trận.”

Cổ Sâm mở miệng nói, lấy ra một cây ngọc như ý lóe ra hào quang màu xanh, đánh vào một đạo pháp quyết, ngọc như ý màu xanh sau khi sáng lên một mảng hào quang màu xanh lóa mắt, rơi trên mặt đất, mọc rễ nảy mầm, nhanh chóng hóa thành một cây đại thụ che trời cao nghìn trượng, tán cây um tùm lớn vô cùng, bảo vệ bọn họ.

tia sét màu bạc dày đặc lục tục bổ lên trên đại thụ che trời, lục tục nổ tung, đại thụ che trời bị lôi quang bao phủ, tia sét màu bạc đánh tới đều bị đại thụ che trời đỡ, căn bản không thương tổn đến đám người Cổ Sâm.

Thừa dịp cơ hội này, bọn họ ùn ùn ra tay công kích trận pháp.

Cổ Sâm lấy ra Thanh Nguyệt Nhận, ngón tay điểm nhẹ một cái, Thanh Nguyệt Nhận nở rộ linh quang, biến mất không thấy nữa.

Ngay sau đó, phụ cận màn hào quang màu bạc sáng lên một đạo hào quang màu xanh, hiện ra Thanh Nguyệt Nhận, Thanh Nguyệt Nhận chém lên màn hào quang màu bạc, truyền ra một tiếng vang trầm nặng.

Mười mấy vị tu sĩ Đại Thừa bọn Vương Trường Sinh tự mình khống chế trận pháp, nào có dễ dàng như vậy phá đi trận pháp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận