Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2339: Mười năm (2)

Một nam tử trung niên dáng người khôi ngô sắc mặt lạnh lùng, lật tay lấy ra một hạt châu hào quang màu vàng kim lập lòe, hạt châu màu vàng tản mát ra một luồng linh khí dao động kinh người, hiển nhiên là một món pháp bảo.

Hạt châu màu vàng bắn ra, hóa thành một đạo hào quang màu vàng kim hướng thẳng đến đối diện.

Đúng lúc này, một tấm khiên năm màu cao ba trượng từ trên trời giáng xuống, chắn trước mặt ba người bọn Vương Vinh Phỉ.

Ầm ầm ầm!

Một vầng mặt trời màu vàng đường kính trăm trượng sáng lên ở bầu trời, tản mát ra nhiệt độ cao kinh người, sóng nhiệt cuồn cuộn.

Nhân cơ hội này, bốn người bọn nam tử trung niên tính rút lui, một lá bùa trắng xoá từ trên trời giáng xuống, chợt nổ tung ra, một lực lượng cực lạnh tuôn ra, độn tốc bốn người giảm mạnh, ùn ùn thêm vào phòng ngự cho bản thân.

Đúng lúc này, sau một tràng tiếng sáo dồn dập vang lên, ba loại sóng âm xanh, đỏ, lam càn quét tới.

Hai tu sĩ Kết Đan phát ra một tiếng hét thảm, hai tay ôm ngực, ánh mắt vô thần, nhanh chóng rơi về phía đáy biển.

Cùng lúc đó, hai con rối thú đại bàng khổng lồ màu vàng lớn ba trượng từ hai bên trái phải mà đến, vuốt sắc như lưỡi hái của chúng nó đánh ở trên hộ thể linh quang của nam tử trung niên, hộ thể linh quang giống như tờ giấy, nháy mắt phá vỡ, sau một tiếng hét thảm, đầu nam tử trung niên bị đại bàng khổng lồ màu vàng cào vỡ nát.

Ba thi thể còn chưa rơi xuống biển, một tấm lưới màu xanh bay vút tới, nâng thi thể, bay trở về bên người Vương Anh Kiệt.

Trên mặt Vương Anh Kiệt tràn đầy ý cười, thực lực cá nhân hắn không phải rất mạnh, nhưng hắn có đồng tộc giúp đỡ, không phải là một mình tác chiến. Hắn tới tiền tuyến mười năm, đã trải qua mấy trăm trận chiến đấu.

Ở trong lúc đó, Vương gia ngã xuống bốn vị tu sĩ Kết Đan, năm người bị thương nặng. Con rối thú thành bộ Vương Anh Kiệt trước đó đổi phát huy tác dụng trọng đại, nhưng một mình hắn không khống chế được năm con rối thú bậc ba, chỉ có thể khống chế hai con rối thú bậc ba, giúp đỡ đồng tộc tiêu diệt kẻ địch.

Vương Anh Kiệt thuần thục lục soát đi tài vật trên thi thể, thu thi thể vào bên trong linh thú châu.

Đúng lúc này, một tiếng xé gió chợt vang lên, nháy mắt đến trước mặt Vương Anh Kiệt.

“Vương đạo hữu cẩn thận.”

Một tiếng nữ tử như chuông bạc chợt vang lên, trên mặt biển chợt dâng lên một cột nước màu lam cao hơn trăm trượng, che ở trước mặt Vương Anh Kiệt.

Một tiếng trầm nặng vang lên, cột nước màu lam phân thành hai, một cây đoản đao hào quang màu đỏ lập lòe xuất hiện ở trước mặt Vương Anh Kiệt, mắt thấy sắp chém Vương Anh Kiệt thành hai nửa.

Ngoài thân Vương Anh Kiệt sáng lên vô số phù văn năm màu, hóa thành một màn hào quang năm màu dày đặc kiên cố, bảo vệ toàn thân.

Đoản đao màu đỏ đánh lên màn hào quang năm màu, truyền ra một tiếng vang trầm đục, một làn sóng âm màu xanh bay vút tới, đoản đao màu đỏ bay ngược đi.

Vương Anh Kiệt quay đầu nhìn về phía một thiếu nữ váy lam có chút mũm mĩm trẻ con, gật đầu nói: “Đa tạ, Trần tiên tử.”

Thiếu nữ váy lam làn da trắng nõn, ngũ quan giống như búp bê sứ, xinh đẹp đáng yêu.

Trần Vân Chi, đệ tử Tứ Hải môn, ở trong một lần đấu pháp, nàng bị đánh trọng thương, Vương Anh Kiệt ra tay cứu nàng, vì thế, Vương Anh Kiệt còn bị thương nhẹ.

Vương Anh Kiệt là hậu nhân của Bách Linh tiên tử, cả đời chưa lập gia đình, đạo tâm kiên định.

Có ân cứu mạng, lại có bối cảnh hiển hách, đạo tâm kiên định, Vương Anh Kiệt là nhân tuyển làm đạo lữ rất không tệ. Từ đó về sau, Trần Vân Chi và Vương Anh Kiệt đi lại rất gần.

Trần Vân Chi mỉm cười, nói: “Không sao, nhấc tay mà thôi.”

Một tràng tiếng rồng gầm thật lớn vang lên, hai bên giao chiến rút lui có trật tự, thu nhặt thi thể đồng bạn.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, đám người Vương Anh Kiệt trở lại nơi trú đóng, ai về nhà nấy.

“Vương đạo hữu, dừng bước, ta có lời nói với ngươi.”

Trần Vân Chi gọi lại Vương Anh Kiệt, mặt đầy thẹn thùng.

Vương Anh Kiệt dừng bước, quay đầu nhìn về phía Trần Vân Chi, đầu đầy mờ mịt.

“Tối nay Lâm sư tỷ bày tiệc chiêu đãi đồng môn, ngươi muốn đi cùng ta hay không?”

Trần Vân Chi vẻ mặt khẩn trương, tràn đầy chờ mong.

Trải qua nhiều năm kề vai chiến đấu, nàng bất tri bất giác hãm vào, đã thích Vương Anh Kiệt.

Vương Anh Kiệt nhíu mày, hắn nói: “Không được, ta còn có việc phải làm, lần sau đi!”

Hắn biết tâm ý của Trần Vân Chi, nhưng hắn không muốn chậm trễ Trần Vân Chi.

Tu sĩ ngũ linh căn trong tộc sớm thành thân sinh con, chỉ bởi vì tư chất ngũ linh căn, tư chất phế vật tu tiên giới công nhận. Vương Anh Kiệt không chịu thua số phận, hắn tin tưởng vững chắc nhân định thắng thiên, hải ngoại ngũ tiên Ngũ Linh Tán Nhân cũng có thể tiến vào Nguyên Anh kỳ, dựa vào cái gì hắn không thể? Dựa vào cái gì tu sĩ ngũ linh căn phải làm cỗ máy sinh đẻ?

Vương Anh Kiệt từ nhỏ đã rất tự hạn chế, một lòng hướng đạo, suốt cả hành trình, không biết có bao nhiêu nữ tu sĩ tư sắc hơn người lấy lòng hắn, Vương Anh Kiệt chưa từng động lòng.

Hắn biết rõ, lấy tư chất ngũ linh căn của hắn, có thể duy trì bản thân tu luyện đã không tệ rồi, không chiếu cố được người khác. Nếu là thành thân, chung quy không thể để đạo lữ toàn lực ủng hộ hắn tu luyện nhỉ! Có con cái, chung quy không thể chẳng quan tâm nhỉ!

Bạn cần đăng nhập để bình luận