Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3720: Phi Tiên Khư mở ra (2)

Hắn bay đến trên thuyền rồng màu đỏ, tộc nhân khác của Vương gia theo sát sau đó.

“Xuất phát!”

Vương Tông Khuyết bấm pháp quyết, thuyền rồng màu đỏ hóa thành một đạo ánh sáng màu đỏ xé gió mà đi, biến mất ở phía chân trời.

Một hòn đảo nhỏ hẻo lánh, trên đảo tụ tập mấy ngàn tu sĩ, đại biểu Trấn Hải tông, Cửu Dương tông, Thẩm gia, Âu Dương gia đều có mặt.

Mấy ngàn năm trước, giới diện đại chiến, cao thủ Thẩm gia thương vong hơn phân nửa, vốn nên xuống dốc, chưa từng nghĩ, Thẩm gia ở trong ngàn năm liên tiếp xuất hiện mấy vị tộc nhân thiên linh căn, chậm rãi khôi phục nguyên khí, bây giờ có một vị tộc nhân Hóa Thần kỳ.

Trải qua Vương gia ra sức nâng đỡ, Trấn Hải tông trước mắt có hơn mười vị tu sĩ Nguyên Anh, thực lực không nhỏ. Nhật Nguyệt cung thuật hợp kích mạnh mẽ, nhưng cần tài nguyên tu tiên đặc thù phụ trợ, loại tài nguyên này càng ngày càng ít, Nhật Nguyệt cung tìm không thấy loại tài nguyên này, chậm rãi xuống dốc, trở thành tam lưu tông môn.

“Lý đạo hữu, Trấn Hải tông các ngươi cùng Vương gia đi lại gần gũi, sao Vương gia còn chưa tới?”

Một nam tử trung niên dáng người mập mạp tò mò hỏi, Vương gia nắm giữ Phi Linh đại trận, tu sĩ Hóa Thần vì phi thăng, đều không muốn đắc tội Vương gia.

Vương gia nhân còn chưa tới, bọn họ tự nhiên không thể mở cửa tiến vào Phi Tiên Khư.

“Ta không rõ, có thể ở trên đường đi! Ồ, bọn họ đến rồi.”

Các tu sĩ đều hướng về bầu trời nhìn lại, một luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện ở chân trời, không qua bao lâu, bọn họ thấy rõ chân dung của ánh sáng màu đỏ, rõ ràng là một con thuyền rồng màu đỏ dài hơn trăm trượng.

Một đội tu sĩ Vương gia đứng ở bên trên, cầm đầu là Vương Tông Khuyết.

Chịu giới hạn bởi tài nguyên tu tiên của hạ giới, Vương gia rất khó bồi dưỡng ra giao long bậc bốn, nếu không Vương Tông Khuyết đã sử dụng giao long bậc bốn chạy đi.

“Là Vương tiền bối, sao là lão nhân gia hắn tự mình dẫn đội.”

Các tu sĩ cả kinh biến sắc. Lúc Vương Tông Khuyết tiến vào Hóa Thần kỳ, bọn họ còn chưa sinh ra, bọn họ chỉ là từng thấy bức họa Vương Tông Khuyết, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người thật của Vương Tông Khuyết.

Không qua bao lâu, thuyền rồng màu đỏ đến trước mặt bọn họ.

“Bái kiến Vương tiền bối.”

Các tu sĩ ùn ùn khom mình hành lễ, vẻ mặt khẩn trương.

“Mọi người đến đông đủ rồi nhỉ? Mở ra Phi Tiên Khư đi!”

Vương Tông Khuyết phân phó, giọng điệu nghiêm khắc.

Các tu sĩ lên tiếng đáp ứng, ùn ùn triệu ra bảo vật, mở cửa vào, cùng lúc đó, bọn họ lần lượt đánh tiếng cho môn hạ đệ tử, đừng bùng nổ xung đột với tu sĩ Vương gia, lại càng đừng tranh đoạt tài nguyên tu tiên với bọn họ, để tránh mang đến phiền toái cho tông môn hoặc gia tộc.

Vương Tông Khuyết tự mình dẫn đội, nói rõ hắn rất coi trọng chuyến đi Phi Tiên Khư, nhắm chừng là đã phát hiện trọng bảo gì.

Cho dù người thế lực khác đạt được khối kỳ thạch đó, Vương Tông Khuyết canh giữ ở lối vào, người khác cũng đừng mơ đạt được khối kỳ thạch kia.

“Vào đi!”

Vương Tông Khuyết vung tay áo, tộc nhân lục tục hướng về cửa vào bay đi.

Tổng cộng ba trăm tu sĩ Kết Đan tiến vào Phi Tiên Khư, Vương gia phái năm mươi tu sĩ Kết Đan đi vào, không có bất cứ thế lực nào có ý kiến, sư tổ hoặc trưởng bối bọn họ còn cần mượn dùng Phi Linh đại trận phi thăng đó! Căn bản không muốn đắc tội Vương gia.

Phi Linh đại trận cho rất nhiều tu sĩ Hóa Thần hy vọng, bọn họ không cần chém giết khắp nơi, tranh đoạt tài nguyên, tu tiên giới nghênh đón một đoạn thời kì hòa bình. Tu sĩ Thiên Lan giới, Đông Ly giới, Thiên Hồ giới cùng Băng Hải giới sau khi tu luyện đến Hóa Thần kỳ, sẽ tìm chỗ an tâm tu luyện, toàn lực trùng kích Hóa Thần trung kỳ, đến Hóa Thần trung kỳ, có thể tìm Vương gia mượn Phi Linh đại trận.

Chỉ cần không phải quá phế, bọn họ đều có thể ở trước khi tuổi thọ hao hết tu luyện đến Hóa Thần trung kỳ, bởi vậy, bọn họ cũng không đáng chém giết với tu sĩ cùng cấp, kể từ đó, những người này thực lực cũng không mạnh, kém xa so với Vương Thanh Sơn bọn tu sĩ phi thăng.

Vương Tông Khuyết ngồi ở trong một tòa đình đá màu xanh, cầm trên tay một quyển sách thật dày, bắt đầu đọc.

Trên bìa sách điển tịch viết ba chữ to Trân Bảo Lục, đây là thứ Vương Trường Sinh truyền xuống, ghi lại nhiều loại thiên tài địa bảo của Huyền Dương giới.

Phi Tiên Khư có mấy loại tài liệu đều có thể ở Trân Bảo Lục tra được, một hai loại thì thôi, thế mà có nhiều loại.

Lúc phân hồn Vương Trường Sinh hạ giới từng đề cập Phi Tiên Khư, Phi Tiên Khư có thể là mảnh vỡ Huyền Dương giới để lại.

Mấy chục vị tu sĩ Nguyên Anh nhìn nhau, bọn họ đến thở mạnh cũng không dám, thành thật đứng ở một bên.

“Các ngươi làm việc của các ngươi, đừng để ý tới ta.”

Vương Tông Khuyết phất phất tay, bảo bọn họ lui xuống.

...

Phi Tiên Khư, vùng đồng cỏ màu xanh mênh mông vô bờ nào đó.

Bầu trời phát ra một luồng ánh sáng màu đỏ, hiện ra một thanh niên áo vàng cao cao gầy gầy, hắn là hóa thân của Vương Tông Khuyết, cũng là một thể tu.

“Vương Tông Khuyết” lấy ra một tấm pháp bàn lập lòe ánh sáng màu xanh, mặt ngoài pháp bàn có một hình hoa sen màu xanh.

Thanh Liên Cảm Linh Bàn, có thể ở trong phạm vi hai mươi vạn dặm cảm ứng được tộc nhân khác cầm Thanh Liên Cảm Linh Bàn, năm mươi tộc nhân đều mang theo Thanh Liên Cảm Linh Bàn.

Rất nhanh, Thanh Liên Cảm Linh Bàn liền có phản ứng, vô số phù văn màu xanh bay ra, sau khi xoay vù vù, hóa thành một mũi tên màu xanh, chỉ hướng Tây Bắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận