Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2092: Tư Đồ Mị (1)

“Phệ Hồn Kim Thiền của ta cấp bậc quá thấp, giao cho Hải Đường hỗ trợ chiếu cố đi! Dù sao con bé thường trú Vạn Quỷ hải vực.”

Uông Như Yên tính giao Phệ Hồn Kim Thiền cho Diệp Hải Đường chiếu cố, nàng không có khả năng thường trú Vạn Quỷ hải vực, Diệp Hải Đường thì khác, nàng có thể thường trú Vạn Quỷ hải vực.

Một luồng hào quang màu tím cùng một luồng hào quang màu đen xuất hiện ở phía chân trời, nhanh chóng bay về phía bọn họ.

Không qua bao lâu, Tử Nguyệt tiên tử và Diệp Hải Đường đáp ở trước mặt bọn họ.

“Hải Đường, thành công rồi chứ!”

Diệp Hải Đường hưng phấn gật gật đầu, nói: “Thành công rồi, lợi dụng âm khí nơi đây rèn luyện, thời gian càng dài, quỷ vật luyện vào càng nhiều, uy lực Thiên Quỷ Phiên càng lớn.”

Nếu là có mười tám con quỷ vật Nguyên Anh kỳ trong tay, Diệp Hải Đường có thể mượn dùng quỷ vật bày ra Vạn Quỷ Tru Tiên Trận, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không ngăn được nàng, nhưng nàng chỉ nghĩ một lần, có thể hàng phục mấy quỷ vật Nguyên Anh kỳ đã rất không tệ rồi, lấy tu vi trước mắt của nàng, thật sự cho nàng mười tám con quỷ vật Nguyên Anh kỳ, nàng cũng không khống chế được.

Vương Trường Sinh gật đầu, nói với Uông Như Yên: “Chúng ta trở về đi! Phu nhân, nàng về Thanh Liên đảo trước, ta ở lại nơi này một đoạn thời gian.”

“Được, mọi người cẩn thận một chút, ta đi về trước. Hải Đường, con Phệ Hồn Kim Thiền này giao cho cháu chiếu cố, đây là vòng tay khu trùng, dùng để khống chế Phệ Hồn Kim Thiền, cháu cách một đoạn thời gian thả nó ra, để nó cắn nuốt một ít quỷ vật là được rồi.”

Uông Như Yên lấy ra một cái vòng màu xanh cùng một viên linh thú châu, đưa cho Diệp Hải Đường, hóa thành một dải cầu vồng màu lam xé gió rời đi, biến mất ở phía chân trời.

Diệp Hải Đường trịnh trọng thu hồi vòng tay khu trùng và linh thú châu, theo Vương Trường Sinh, Tử Nguyệt tiên tử bay về phía chỗ sâu trong Vạn Quỷ hải vực, không qua bao lâu, bọn họ liền biến mất ở trong âm khí nồng hậu, giống như chưa bao giờ xuất hiện.

...

Ngũ Long hải vực, Thanh Liên đảo.

Bách Linh phong, trong một đại sảnh rộng rãi sáng ngời, Vương Thanh Linh ngồi ở trên chủ tọa, Vương Anh Kiệt đứng ở một bên, vẻ mặt cung kính.

Hậu nhân của Vương Thanh Linh có hơn một ngàn người, nhưng đều là tu sĩ Luyện Khí, tiến vào Kết Đan kỳ chỉ có một mình Vương Anh Kiệt, Vương Anh Kiệt chịu Vương Thanh Linh ảnh hưởng, chăn nuôi không ít linh trùng linh thú.

Vương Anh Kiệt lấy tư chất ngũ linh căn tiến vào Kết Đan kỳ, Vương Thanh Linh cũng bị dọa giật mình, ngoài sự kinh ngạc, nàng càng thêm quan tâm việc tu luyện của Vương Anh Kiệt, thỉnh thoảng ban thưởng một chút đan dược.

Vương Anh Kiệt được gia tộc coi là điển hình, kêu gọi tộc nhân khác học tập hắn.

“Anh Kiệt, tư chất của ngươi không tốt, cần tu luyện chăm chỉ, đừng giống ta, chăn nuôi nhiều linh trùng linh thú như vậy, ta với ngươi không giống nhau.”

Vương Thanh Linh giọng điệu nghiêm khắc. Nàng là con gái duy nhất, tài vật hai thế hệ tích góp đều tiêu ở trên người nàng, cộng thêm số lượng tộc nhân bối phận chữ “Thanh” không nhiều, nàng xem như tương đối xuất sắc, mới có thể chăn nuôi nhiều linh thú linh trùng như vậy. Vương Anh Kiệt lúc còn rất nhỏ, cha mẹ đã gặp nạn, hắn có thể đi tới hôm nay, một là dựa vào gia tộc, hai là dựa vào kỳ ngộ.

Nói lời trong lòng, lấy tư chất ngũ linh căn của Vương Anh Kiệt, Vương Thanh Linh cũng không xem trọng hắn. Hơn vạn năm qua, chỉ có một vị tu sĩ ngũ linh căn của Ngũ Linh tán nhân tiến vào Nguyên Anh kỳ, Vương gia bây giờ là binh hùng tướng mạnh, cạnh tranh kịch liệt, Vương Anh Kiệt muốn kết anh, độ khó đặc biệt cao, nếu hắn còn chăn nuôi lượng lớn linh trùng linh thú, vậy càng không có hy vọng.

Vương Thanh Linh tu luyện là 《 Ngự Linh Mật Sách 》, linh thú tiến cấp, nàng có thể được lợi, Vương Anh Kiệt tu luyện là công pháp ngũ hành, hai bên không thể so sánh.

“Lão tổ tông dạy bảo, cháu ghi nhớ trong lòng.”

Vương Anh Kiệt không cần nghĩ ngợi đáp ứng ngay, vẻ mặt cung kính. Hắn biết rõ, mình có thể tiến vào Kết Đan kỳ đã rất không dễ dàng, tu sĩ Kết Đan cần tài nguyên tu tiên là gấp hơn mười lần tu sĩ Trúc Cơ, hắn là ngũ linh căn, tốc độ tu luyện vốn đã chậm, lại tiêu phí lượng lớn tài nguyên tu tiên bồi dưỡng linh trùng linh thú, trên cơ bản vô vọng kết anh.

Vương Thanh Linh lật bàn tay, một cái bình sứ màu xanh nhạt xuất hiện trên tay, đưa cho Vương Anh Kiệt, cổ vũ: “Bình đan dược này có lợi đối với tu vi của ngươi, ngươi nhận lấy đi! Cố gắng tu luyện, hy vọng ngươi trở thành Ngũ Linh tán nhân thứ hai.”

“Cảm tạ lão tổ tông ban thưởng.”

Hai tay Vương Anh Kiệt tiếp nhận bình sứ màu xanh, vẻ mặt kích động.

Vương Thanh Linh dặn dò vài câu, bảo hắn trở về tu luyện.

Kim Liên phường thị, khu vườn yên tĩnh nào đó, Trương Vô Trần và Lâm Ngọc Tông ngồi ở trong đình đá nói chuyện phiếm, Trương Vô Trần vẻ mặt kích động, Lâm Ngọc Tông đầy u sầu.

Bọn họ thu thập được không ít linh dược quý hiếm, trong đó có không ít linh dược bốn năm ngàn năm, Trương Vô Trần có tự tin ở trong trăm năm tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, có tỷ lệ nhất định tiến vào Hóa Thần kỳ.

Bởi vì Trương Vô Trần thi triển Ngân Nguyệt Trảm Linh Nhận, còn để một tu sĩ Nguyên Anh chạy trốn, bọn họ không dám nán lại lâu ở Bắc Cương, lại càng không dám quay về đảo Thanh Lý, mà là tránh ở Kim Liên phường thị. Bọn họ là thay hình đổi dạng, thu liễm khí tức tiến vào Kim Liên phường thị, Vương gia cũng không biết sự tồn tại của bọn họ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận