Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3985: Vương Nhất Nhị bởi họa được phúc (2)

Nếu là không nhanh chóng kết thúc chiến sự, một khi không khống chế được, không dễ kết thúc câu chuyện.

“Được, ta sẽ chuyển lời chưởng môn sư huynh.”

Trương Húc đáp ứng, điều này ở trong dự kiến của hắn.

Ngũ Thánh tông đương nhiên sẽ không vì một quặng linh thạch cỡ trung liều mạng với Vương gia, không phải không dám, không đáng làm như vậy. Ngũ Thánh tông chỉ là mài uy phong Vương gia một chút, tùy ý Tiền gia bị Vương gia ức hiếp, thế lực phụ thuộc khác nghĩ như thế nào.

“Mau chóng kết thúc chiến sự, ta có việc gấp xử lý, không tiện ở lâu.”

Tôn Phong thúc giục.

“Được, chúng ta lập tức phái người đàm phán với Vương gia.”

Trương Húc đáp ứng.

Phường thị Thanh Công, một tòa trang viên diện tích cực lớn, Vương Nhất Mâu đang báo cáo tình huống cho Vương Lập Hà.

“Chúng ta trước mắt thương vong bốn mươi lăm tu sĩ Hóa Thần, chết trận mười tám người, bị thương nặng năm người, Nhất Nhị mất tích, báo hỏng ba con rối thú bậc năm, nhắm chừng bảo thủ, tu sĩ Hóa Thần của Tiền gia và Ngũ Thánh tông chết hơn trăm người, Tiền gia tu sĩ Hóa Thần chết trận tương đối nhiều.”

Vương Nhất Mâu chậm rãi nói.

Vương gia chuẩn bị đầy đủ, cộng thêm có con rối thú bậc năm giúp đỡ, tổn thất nhỏ hơn Tiền gia cùng Ngũ Thánh tông, nhưng cũng quả thật bại lộ ra một ít vấn đề.

Sinh tử chiến và luận bàn có khác biệt rất lớn, tộc nhân tham chiến đều từng giết yêu thú cùng cấp, nhưng yêu thú thủ đoạn đơn nhất, người tu tiên thủ đoạn tương đối nhiều, có con rối thú giúp đỡ, vẫn có không ít tộc nhân chết trận.

Sinh tử đấu pháp, cho dù là một sai lầm, sẽ đánh mất tính mạng.

Ở quá trình tấn công cứ điểm của Tiền gia cùng Ngũ Thánh tông, một ít tộc nhân biểu hiện xuất sắc, có dũng có mưu, nổi bật hẳn lên.

Vương Lập Hà gật gật đầu, tranh đoạt tài nguyên tu tiên là mục tiêu hàng đầu, tiếp theo cũng là luyện binh.

Gia tộc thái bình quá lâu, tộc nhân số lần sinh tử chiến quá ít, đối phó yêu thú và người tu tiên là hai chuyện khác nhau, nhìn từ lâu dài không phải chuyện tốt.

“Phái thêm nhân thủ tìm kiếm Nhất Nhị, tiểu tử này là quả vui vẻ, hắn nếu không còn, bớt đi rất nhiều thú vui.”

Vương Lập Hà phân phó. Vương Nhất Nhị là nhân tố vui vẻ của Vương gia, thái độ lạc quan hướng về phía trước của hắn ảnh hưởng rất nhiều tộc nhân, được lập làm điển hình.

“Vâng, Lập Hà lão tổ.”

Vương Nhất Mâu đáp ứng.

Đúng lúc này, Vương Viễn Giang đi vào, trịnh trọng nói: “Lập Hà lão tổ, chưởng môn Ngũ Thánh tông phái người truyền tin, nói là muốn đàm phán với ngài, hòa bình giải quyết tranh chấp.”

“Bây giờ mới muốn đàm phán hòa bình? Sao không làm sớm?”

Vương Lập Hà cười khẩy nói. Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Không có vấn đề, đàm phán ngay tại Kim Hồng cốc đi! Thương vong nhiều tộc nhân như vậy, cũng nên kết thúc rồi.”

Mục tiêu chiến lược của Vương gia thực hiện hơn phân nửa, tiếp tục đánh chỉ tăng thương vong, thấy tốt là thu, làm người phải biết đủ.

Tằm ăn rỗi!

Trước kia là tranh đoạt địa bàn, bây giờ là tranh đoạt mạch khoáng kim loại, quặng linh thạch, bí cảnh các loại tài nguyên tu tiên, ăn một lần không mập được, Vương gia phải từ từ.

“Vâng, Lập Hà lão tổ.”

Vương Viễn Giang lên tiếng đáp, xoay người rời khỏi.

...

Một hang động bí ẩn trong lòng đất, trong hang ẩm ướt âm u.

Cát Ngọc Vi ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay kết ấn, nhắm mắt dưỡng thần.

“Cuối cùng loại trừ độc sạch sẽ, độc công của Ngũ Thánh tông quả nhiên danh bất hư truyền.”

Vương Nhất Nhị từ một gian phòng đá đơn sơ đi ra, trên mặt tràn đầy nụ cười, sắc mặt hắn tái nhợt.

“Ngươi còn cười được, ngươi hôn mê tám ngày, thiếu chút nữa mất mạng.”

Cát Ngọc Vi nhíu mày nói. Bọn họ bị Trần Lãng của Ngũ Thánh tông đuổi giết, Vương Nhất Nhị vì cứu Cát Ngọc Vi, bị Trần Lãng đánh bị thương nặng, Cát Ngọc Vi và Vương Nhất Nhị liều chết giết ra khỏi vòng vây.

“Ta bây giờ không phải khỏe amnhj sao? Cười một cái, khôi phục nhanh hơn.”

Vương Nhất Nhị không cho là đúng, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành tha thiết, nói: “Cát tiên tử, đa tạ, nếu không phải ngươi, ta chỉ sợ không có cơ hội cười nữa.”

Hắn trúng kịch độc, Cát Ngọc Vi nếu giết hắn, hắt nước bẩn cho Trần Lãng, không có ai biết chân tướng.

“Ngươi cứu ta trước, ta cứu ngươi ở sau, nào cần phải nói lời cảm tạ với ta?”

Cát Ngọc Vi không cho là đúng.

“Không được không được, như vậy đi! Chúng ta kết làm đạo lữ song tu đi! Như thế nào?”

Vương Nhất Nhị nghiêm túc nói.

Gò má Cát Ngọc Vi dâng lên một mảng đỏ ửng, giận dữ nói: “Miệng lưỡi trơn tru!”

“Hề hề, nàng không phản đối, vậy chính là đồng ý rồi, chờ trận chiến này chấm dứt, ta đi Cát gia các người cầu thân.”

Vương Nhất Nhị cười hề hề, vẻ mặt đầy đắc ý.

Bị thương nặng, đạt được một vị song tu đạo lữ, thấy thế nào cũng có lãi.

“Ngươi điều dưỡng một đoạn thời gian nữa, chúng ta liền rời khỏi nơi này đi! Không biết chiến sự thế nào rồi?”

Cát Ngọc Vi vội vàng dời đi đề tài.

“Gia tộc chúng ta xuất động bảy vị tu sĩ Luyện Hư, không có vấn đề gì, nhưng độc công của Trần Lãng quả thật lợi hại, thiếu chút nữa bị hắn giết.”

Vương Nhất Nhị nghiêm mặt nói, trên mặt lộ ra biểu cảm lòng còn sợ hãi.



Kim Hồng cốc, Vương Viễn Vi đang báo cáo tình huống cho Vương Lập Hà.

“Độc công của Ngũ Thánh tông quả thật lợi hại, Xuyên Nhạc bọn họ bất hạnh gặp nạn, nhưng chúng ta cũng diệt kẻ địch tới xâm phạm, chém giết ba mươi hai tu sĩ Hóa Thần, hủy diệt thân thể năm tên Hóa Thần, chúng ta có năm vị tộc nhân Hóa Thần gặp nạn, báo hỏng hai con rối thú bậc năm.”

Vương Viễn Vi báo cáo chi tiết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận