Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6054: Diệp gia mời (2)

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên bay đến trên không một hòn đảo hoang phạm vi ngàn dặm, địa thế hòn đảo đông cao tây thấp, sinh trưởng không ít bụi cây.

Vương Trường Sinh đánh ra một quyền, một nắm đấm khổng lồ màu lam chợt lóe ra, đánh về phía ngọn núi cao nào đó.

Tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, nắm đấm khổng lồ màu lam nện lên một ngọn núi cao, ngọn núi cao kịch liệt chớp lên, một màn hào quang màu vàng dày đặc hiện ra, linh quang ảm đạm xuống.

“Đây không phải động phủ tọa hóa của Thương Nguyệt Thần Quân, nhiều năm trôi qua như vậy, uy lực của trận pháp hẳn là có sự suy yếu, không có khả năng ngăn trở một đòn của phu quân, hẳn là trận pháp vừa bố trí ra, hoặc là động phủ tọa hóa của Thái Ất Kim Tiên, nhưng cái này hiển nhiên không có khả năng.

Uông Như Yên phân tích.

Vương Trường Sinh vung nhẹ cổ tay một cái, một viên Định Hải Châu rời tay, nháy mắt phóng to, đập về phía ngọn núi cao.

Một tiếng nổ vang lên, màn hào quang màu vàng tan vỡ, ngọn núi cao chia năm xẻ bảy, khói bụi cuồn cuộn.

Khói bụi tan đi, đừng nói di hài cổ tu sĩ, bọn họ ngay cả một cây tiên thảo cũng không nhìn thấy.

Đây là một bố cục, cái bẫy dụ dỗ bọn họ tranh đấu.

Mộ Dung gia có năng lực cùng động cơ này, hiềm nghi rất lớn.

Mộ Dung gia một chiêu này đủ âm độc, đổi làm tu sĩ Kim Tiên khác, khẳng định không phải đối thủ của Thiên Viên Chân Quân.

“Mượn đao giết người, ngư ông đắc lợi! Mộ Dung gia thực biết tính kế.”

Vương Trường Sinh nói, sắc mặt ngưng trọng.

“Bỏ đi, chúng ta cũng không tính là một chuyến trắng tay, trở về đi!”

Vương Trường Sinh nói.

Bốn tu sĩ Kim Tiên cùng mười mấy tu sĩ Chân Tiên ngã xuống, tài vật của bọn họ đều thuộc về Vương Trường Sinh, chỉ là Tiên Nguyên Thạch đã có hơn bảy mươi vạn, chín món trung phẩm tiên khí, một ít Hỗn Nguyên Thạch,

Còn có một ít tinh hạch hỗn độn thú, tinh hạch hỗn độn thú Kim Tiên kỳ đã có nhiều tới hai mươi mốt viên, còn có không ít tài liệu luyện khí.

Thuần Dương Chân Nhân thần thông không nhỏ, bảo vật cũng không ít, nếu không phải Thiên Viên Chân Quân nắm giữ Trấn Hồn Hống, cũng không dễ dàng tiêu diệt Thuần Dương Chân Nhân như vậy.

Trở lại Thanh Liên đảo, Vương Trường Sinh gọi Thôi Dao cùng Vương Nhất Nhị tới, nói: “Một lần này động phủ tọa hóa của Thương Nguyệt Thần Quân là giả, các ngươi trúng kế rồi, về sau làm việc cẩn thận một chút, nội tuyến nhắm chừng bị khống chế hoặc là bị xúi giục làm phản rồi, không thể tin.”

Nghe xong lời này, Thôi Dao cùng Vương Nhất Nhị bị dọa toát mồ hôi lạnh.

“Cháu có tội, chưa thể phát giác, thiếu chút nữa liên lụy lão tổ tông.”

Vẻ mặt Thôi Dao đầy áy náy.

“Việc này cũng không trách ngươi, người khác cố ý tính kế chúng ta, ngươi cũng rất khó chứng thật, cũng may mục tiêu của bọn họ là tu sĩ Kim Tiên, nếu bọn họ nhằm vào Nhất Nhị, Nhất Nhị liền mất mạng rồi.”

Vương Trường Sinh dặn dò.

“Vâng, lão tổ tông.”

Thôi Dao cùng Vương Nhất Nhị đáp ứng, việc này cho bọn họ một cái nhắc nhở, về sau phải cẩn thận nhiều hơn nữa mới được.

Vương Vĩnh Thiên đi vào, nói: “Lão tổ tông, Diệp gia Lưu Vân hải vực phái người tới, nói là tổ chức Kim Tiên đại điển cho tu sĩ Kim Tiên mới tấn thăng, mời Vương gia chúng ta tham gia.”

“Diệp gia? Mời tu sĩ Diệp gia vào đi!”

Vương Trường Sinh phân phó.

Vương Vĩnh Thiên đáp ứng, xoay người rời khỏi.

“Các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”

Uông Như Yên phất phất tay, bảo Thôi Dao cùng Vương Nhất Nhị rời khỏi.

Không qua bao lâu, Vương Vĩnh Thiên dẫn theo một thanh niên áo lam ngũ quan tuấn tú đi vào, thanh niên áo lam có tu vi Chân Tiên hậu kỳ.

“Vãn bối Diệp Vân Lãng, bái kiến Vương tiền bối, Uông tiền bối.”

Thanh niên áo lam cúi người hành lễ, vẻ mặt cung kính.

“Diệp tiểu hữu không cần khách khí.”

Vương Trường Sinh mỉm cười.

“Vương tiền bối, Thịnh Hiên lão tổ tiến vào Kim Tiên kỳ, Diệp gia chúng ta tính tổ chức Kim Tiên đại điển, chúc mừng một phen hẳn hoi, thời gian ở trăm năm sau. Vãn bối phụng lệnh gia chủ, cố ý tới phát thiệp mời, hai vị tiền bối nếu có rảnh, đi qua uống vài chén, có tu sĩ Kim Tiên của nhiều hải vực tham gia.”

Diệp Vân Lãng lấy ra một tấm thiệp mời dát vàng, đưa cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh tiếp nhận thiệp mời, vẻ mặt ôn hoà nói: “Được, chúng ta nhất định tham dự đúng giờ.”

Huyền Linh Thiên Tôn cùng Lưu Vân tiên tử đều để lại một đoạn truyền thuyết ở hạ giới, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đã làm quen Huyền Linh Thiên Tôn, nhưng bọn họ còn chưa từng gặp Lưu Vân tiên tử.

Diệp gia tổ chức Kim Tiên đại điển cho Diệp Thịnh Hiên, mời thế lực nhiều hải vực tham gia, nói không chừng Lưu Vân tiên tử cũng sẽ lộ diện.

“Ngươi sau khi trở về, thay chúng ta vấn an Diệp tiên tử, chúng ta nhất định đến đúng giờ.”

Uông Như Yên nói.

“Vâng, vãn bối tuân mệnh.”

Diệp Vân Lãng đáp ứng.

“Diệp tiểu hữu đi đường vất vả rồi, Vĩnh Thiên, dẫn Diệp tiểu hữu đi xuống, chiêu đãi Diệp tiểu hữu cho tốt, tận tình địa chủ.”

Vương Trường Sinh phân phó.

Diệp gia lần trước phái tu sĩ Kim Tiên tham gia Kim Tiên đại điển của Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên, đủ nể mặt bọn họ, bọn họ cũng sẽ cho Diệp gia đủ thể diện.

Vương Vĩnh Thiên đáp ứng, dẫn theo Diệp Vân Lãng đi xuống.

Nói chuyện phiếm vài câu, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đều đi vào một gian mật thất, luyện khí chế phù.

Bạn cần đăng nhập để bình luận