Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 7272: Di tàng của Đạo Tôn Thần tộc (2)

Thân hình của tiên khôi lỗi nhanh chóng lui về phía sau, tránh được đạo tiên lôi này, chẳng qua rất nhanh, đạo tiên lôi thứ hai đánh xuống.

Cùng lúc đó, mặt đất sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, tiên khôi lỗi không chịu khống chế rơi về phía mặt đất, tiên lôi đánh ở trên thân tiên khôi lỗi, lôi quang bao phủ tiên khôi lỗi.

Lôi quang tan đi, tiên khôi lỗi biến mất.

“Đại đạo chi lôi! Tiên trận bậc sáu! Quả nhiên là động phủ tọa hóa của Đạo Tôn!”

Uông Như Yên sắc mặt ngưng trọng.

“Đã như vậy, chúng ta tự mình xông vào một lần, hy vọng có thể đạt được thứ tốt.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói.

Hắn cùng Uông Như Yên theo lỗ thủng bay vào, bọn họ xuất hiện ở trên không hoang nguyên. Không bao lâu, trên bầu trời truyền đến tiếng sấm sét, hai đạo đại đạo chi lôi thô to đánh xuống, lao thẳng đến Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thúc giục đại đạo chi lực ngăn cản, tiếng nổ ầm ầm ầm vang lên, các loại tiên quang sáng lên ở trên bầu trời.

Bọn họ chậm rãi đi về phía trước, đại đạo chi lôi hạ xuống càng lúc càng nhiều, uy lực càng lúc càng lớn, hai người bọn họ liên thủ ngăn cản, bình yên vô sự.

Nửa ngày sau, bọn họ tới một ngọn núi cao thế núi hiểm trở, chân núi có một màn hào quang chín màu lớn mấy trượng, bề mặt màn hào quang chín màu có thể nhìn thấy chín điểm sáng màu vàng, lập lòe sáng lên.

Vương Trường Sinh tung một cú đấm, một nắm đấm khổng lồ màu vàng lóe lên, mang theo hơn ba mươi loại đại đạo chi lực, đánh lên màn hào quang chín màu, truyền ra một tiếng vang trầm, màn hào quang chín màu không chút sứt mẻ.

“Có chút thú vị! Chúng ta cùng nhau ra tay đi!”

Vương Trường Sinh nói.

Hắn cùng Uông Như Yên thúc giục đại đạo chi lực, công kích màn hào quang chín màu.

Một tràng tiếng nổ thật lớn vang lên, bảy ngày bảy đêm trôi qua, màn hào quang chín màu chưa có bất cứ điều gì khác thường.

“Không hổ là tiên trận bậc sáu! Thân phận của người này không tầm thường.”

Uông Như Yên nhíu mày nói.

Vương Trường Sinh đi lên trước, nắm tay nện lên màn hào quang chín màu, màn hào quang chín màu lõm xuống.

“Có chút tác dụng! Xem ra man lực là khắc tinh của trận này.”

Vương Trường Sinh nói, lấy ra mười tám viên Định Hải Châu, hai tay đều nắm chín viên Định Hải Châu, đập về phía màn hào quang chín màu.

Một đợt tiếng nổ vang qua đi, linh quang màn hào quang chín màu ảm đạm xuống, không qua bao lâu liền tan vỡ, một cửa hang lớn mấy trượng hiện ra.

Thần thức Vương Trường Sinh mở rộng, chưa phát hiện cái gì khác thường, thả ra một con tiên khôi lỗi bậc năm, đi vào, cũng chưa có gì khác thường, bọn họ lúc này mới đi vào.

Sau khi đi hơn trăm bước, bọn họ tới điểm cuối, xuất hiện ở bên trong một cái hang rộng khoảng một mẫu, trong hang có một bộ hài cốt, chỗ xương ngực cùng xương sọ của hài cốt có vết nứt rõ ràng có thể thấy được, xương tay trái không cánh mà bay.

Xương tay phải đeo một cái vòng tay trữ vật màu vàng, một tấm trận bàn màu xanh rơi trên mặt đất.

Mặt ngoài trận bàn có nhiều lỗ khảm, trong mỗi lỗ khảm đều có một khối đá màu bạc trắng.

Vương Trường Sinh thúc giục Thần Hồn đại đạo tra xét, chưa phát hiện bất cứ điều gì khác thường, lúc này mới đi lên phía trước, tháo xuống vòng tay trữ vật màu vàng.

Hắn vung cổ tay một cái, một vầng sáng màu vàng lướt qua, trên mặt đất có thêm một đống lớn đồ vật, trong đó một cây đoản đao lóe ra hào quang vàng óng dẫn tới bọn họ chú ý, còn có khoáng thạch, tiên dược, ngọc giản, bản đồ các thứ.

Bọn họ cẩn thận xem xét nội dung mỗi một tấm ngọc giản, tìm kiếm manh mối.

“Thần tộc! Thế mà là Đạo Tôn của Thần tộc, hắn sao có thể xuất hiện ở nơi này.”

Uông Như Yên nghi hoặc nói.

Nhiều ngọc giản nhắc tới Thần tộc, người này xác suất đại khái đến từ Thần tộc, đoản đao màu vàng là thiên đạo thần khí.

Bọn họ tìm được mười mấy loại đại đạo bổn nguyên, không có hạt giống đại đạo, còn có một tấm bản đồ, bên trên có một chút chữ phù, bọn họ không nhận biết, có thể là văn tự Thần tộc, hoặc là dấu hiệu đặc thù, bản đồ rất có thể là bản đồ người này băng qua Hỗn Độn hải.

“Không rõ, có lẽ là thăm dò Hỗn Độn hải, may mắn hắn đã chết, nếu là người này không chết, còn sống tới tiên giới, đối với tiên giới mà nói lại là một trường hạo kiếp.”

Vương Trường Sinh có chút may mắn nói.

“Cơ Hải!”

Uông Như Yên cầm trên tay một tấm lệnh bài màu xanh hình vuông, mặt trước lệnh bài có khắc hai chữ to, nàng nhận biết hai chữ này.

Bọn họ có thể xem hiểu nội dung ngọc giản, nói lên văn tự Hỗn Độn giới cùng tiên giới giống nhau, thế này thì kỳ quái rồi. Hỗn Độn hải ngăn tiên giới cùng Hỗn Độn giới ra.

“Văn tự của Hỗn Độn giới cùng tiên giới thế mà giống nhau, chẳng lẽ tu hành giả Hỗn Độn giới từng đi tiên giới, truyền văn tự qua?”

Uông Như Yên nghi hoặc nói.

Diện tích Hỗn Độn giới lớn hơn tiên giới, tài nguyên tu tiên nhiều hơn, chỉ có thể là tu hành giả Hỗn Độn giới đi tiên giới, truyền văn tự xuống, vậy chẳng phải là nói, ở trước thời đại Hỗn Độn, tu hành giả Hỗn Độn giới phải từng đi tiên giới?

“Khó mà nói, có lẽ tiên giới và Hỗn Độn giới vốn là một thể, văn tự giống nhau, về sau xảy ra biến đổi lớn, Hỗn Độn hải sinh ra, tách tiên giới cùng Hỗn Độn giới ra.”

Vương Trường Sinh đoán.

Bạn cần đăng nhập để bình luận