Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2730: Tới linh giới (1)

“Được, ta sẽ đi Thanh Liên đảo mang hắn về. Ngươi và Uông sư tỷ cẩn thận một chút.”

Tử Nguyệt tiên tử đầy miệng đáp ứng xuống dưới, trong mắt đẹp tràn đầy cảm giác thân thiết.

Đi ra bên ngoài, Vương Trường Sinh ôm lấy Tử Nguyệt tiên tử, nhẹ giọng nói: “Tình nhi, ta ở linh giới chờ ngươi. Đáp ứng ta, ngươi nhất định phải đến linh giới, được chứ?”

Nói xong lời này, Vương Trường Sinh hoá thành một đạo độn quang, biến mất ở phía chân trời.

“Ta nhất định sẽ đến linh giới, phu quân.”

Tử Nguyệt tiên tử la lớn, hai hàng lệ chảy dài trên má.

Thanh Liên đảo, Thanh Liên phong.

Một toà tiểu viện thanh lặng, Uông Như Yên đang nói gì đó với Vương Thu Minh.

Vương Thu Minh là tôn tử xuất sắc nhất của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên. Nhưng nếu so sánh với Vương Thanh Sơn, hắn vẫn kém hơn không ít.

Sau khi Vương Thanh Sơn và Vương Mạnh Bân cùng mất tích, Vương Thu Minh và Vương Thanh Linh phụ trách cầm cờ lớn, tiếp tục dẫn dắt gia tộc phát triển huy hoàng.

Vương Trường Sinh đi đến, thần sắc bình tĩnh.

“Phu quân, mọi chuyện giải quyết xong rồi sao?”

Uông Như Yên nhẹ giọng hỏi.

“Giải quyết rồi. Để cho ta không yên lòng chính là Thu Minh. Chúng ta không có ở đây, ngươi và Thanh Linh nhớ phải thủ hộ gia tộc cho thật tốt.”

Vương Trường Sinh nhìn về phía Vương Thu Minh, vẻ mặt thân thiết.

“Tổ phụ, tổ mẫu xin yên tâm. Tôn nhi nhất định sẽ tận sức thủ hộ gia tộc.”

Vương Thu Minh nghiêm mặt nói, thần sắc ngưng trọng.

Vương Trường Sinh lấy ra một tấm ngọc giản màu lam, đưa cho Vương Thu Minh rồi nói: “Đây là tâm đắc luyện khí được ta chỉnh sửa lại. Ngươi thay ta bỏ tại Tàng kinh các của gia tộc, để hậu nhân tìm hiểu.”

Đây là tâm đắc luyện khí của hắn và Tử Nguyệt tiên tử. Tử Nguyệt tiên tử cũng có một tấm, Vương Trường Sinh phục chế một tấm để lại cho gia tộc.

Vương Thu Minh lên tiếng, nhận lấy ngọc giản màu lam.

“Được rồi, phu nhân, chúng ta cũng nên rời khỏi rồi. Đúng rồi, Thu Minh, các ngươi nhớ phải trợ giúp Trấn Hải tông phát triển.”

Vương Trường Sinh nói xong lời này, dẫn theo Uông Như Yên rời khỏi Thanh Liên đảo.



San Hô hải vực, một toà hoang đảo.

Vạn dặm không mây, vạn lý không sao, từng giận gió biển thổi qua.

Một toà núi cao sừng sững, Thượng Quan Thiên Hoành, Tôn Hạo và Tư Đồ Thanh đứng ở đỉnh núi. Ba người khe khẽ trò chuyện, thần sắc hưng phấn.

Vì một ngày này, bọn họ đã phải đợi rất lâu. Nếu có biện pháp phi thăng linh giới, bọn họ sẽ không phát động đại chiến giữa hai giới.

Mặt biển tĩnh lặng chợt quay cuồng, nước biển đảo chiều, sóng to ngập trời. Hư không phát ra từng tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, kim quang chợt loé, hiện ra một toà cự tháp kim quang lập loè. Trên thân tháp có khắc hai chữ “Trấn tiên” mười phần hiển lộ.

Thần sắc ba người Thượng Quan Thiên Hoành kích động hẳn lên, nhìn về phía Trấn tiên tháp.

Đỉnh Trấn tiên tháp sáng lên một đạo kim quang, hiện ra bóng người khí linh.

Cùng lucs đó, bốn đạo độn quang từ phía chân trời xa xa bay tới, dừng lại bên trong trời cao. Chính là bốn người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên, Trình Trảm Tiên và Thanh Hoa lão tổ.

“Hai tiểu yêu các ngươi đến đây xem náo nhiệt gì?”

Giọng điệu khí linh lạnh nhạt.

Vương Trường Sinh vội vàng giải thích: “Diệp tiền bối, hai vị đạo hữu này cũng muốn cùng chúng ta đi linh giới. Bọn họ nguyện ý dâng lên bảo vật.”

Tay áo Thanh Hoa lão tổ run lên, bắn ra một trữ vật giới màu xanh. Trình Trảm Tiên cũng vội vàng lấy ra một trữ vật giới màu lam, bay về phía khí linh.

Khí linh đảo thần thức qua, mặt lộ vẻ trầm ngâm.

“Vừa hay ta cúng muốn hoạt động gân cốt, mang theo các ngươi vậy! Về phần có bình an tới được linh giới hay không, liền xem vận khí của các ngươi rồi.”

Tay áo khí linh run lên, bay ra một đạo kim quang chói mắt, rõ ràng là một mặt bát quái màu vàng lớn hơn trăm trượng, bên ngoài trải rộng đường vân huyền ảo. Tản mát ra một cỗ pháp lực dao dộng làm người khác sợ hãi.

“Thông thiên linh bâo!”

Tôn Hạo kinh ngạc nói. Hắn ý thức được không ổn, vội vàng câm mồm.

“Đây là Phi linh bàn, chỉ dùng được vài lần, hẳn là có thể giúp chúng ta phi thăng linh giới. Phi linh bàn vẫn kém hơn so với chân chính Phi linh thai, nhưng tài liệu tại hạ giới có thể luyện chế ra một món Phi linh bàn đã không tồi rồi.”

Giọng điệu khí linh dẫn theo một tia kiêu ngạo.

“Phi linh bàn? Phi linh thai? Có loại bảo vật này có thể phi thăng linh giới sao?”

Vẻ mặt Vương Trường Sinh tò mò.

“Linh giới có Thăng linh đài chuyên dụng. Chuyên dùng để tiếp nhận tu sĩ từ hạ giới phi thăng. Nếu nhập cư trái phép, cho dù đến được linh giới cũng không biết bản thân xuất hiện ở góc hẻm nào. Nếu ở khu vực nhân tộc khống chế thì còn tốt, nếu xuất hiện ở khu vực dị tộc khống chế, thì chỉ có con đường chết. Tu sĩ hạ giới cần phải tu luyện đến một cảnh giới nhất định mới có thể làm cho Thăng linh đài cảm ứng được. Tu sĩ trông coi Thăng linh đài sẽ kích hoạt Thăng linh đài, thuận lợi đem tu sĩ hạ giới đón đến linh giới. Phi linh thai có thể làm cho tu sĩ không đủ tu vi vẫn nhận được cảm ứng của Thăng linh đài, sau đó đón đến linh giới. Nhưng hạ giới không có tài liệu để chế ra Phi linh thai, nếu không phải do ta tinh thông luyện khí thuật dùng vật thay thế luyện chế ra Phi linh bàn. Không có tu vi Hoá Thần kỳ, cho dù có Phi linh thai cũng không có cách nào làm cho Thăng linh đài cảm ứng được.”

Khí linh chậm rãi giải thích, giọng nói của nàng vừa chuyển, rồi nói: “Được rồi, không nhiều lời nữa. Vương tiểu hữu, Uông tiểu hữu, sau khi đến linh giới, thay ta vấn an Lâm lão quỷ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận