Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1681: Tâm ý của Tử Nguyệt tiên tử

Tử Nguyệt tiên tử trao đổi thành công, vui vẻ ra mặt, trờ về chỗ ngồi.

Một ông lão áo bào đỏ vóc dáng béo lùn đi lên phía trước. Lấy ra một bình ngọc màu xanh và một hộp gấm màu xanh.

Ông lão áo bào đỏ búng mở nắp bình, vang lên một đạo tiếng rồng ngâm. Một con giao long cả người đầy máu bay ra từ bên trong bình ngọc. Bình ngọc hiện ra một mảng sáng mờ màu trắng, che kín giao long, sau đó thu nó trở về.

Hắn mở ra hộp gấm màu xanh, bên trong là một thanh đoản đao màu lam có linh quang lưu chuyển không ngừng. Trên lưỡi dao có hai lỗ hổng lớn bằng hạt đậu, chuôi đao có khắc một chữ “Bảo”, đoản đao màu lam tản mát ra hàn khí nhè nhẹ.

“Một lọ tinh huyết của giao long cấp bốn. Hàn nguyệt nhận do Bách Bảo chân nhân luyện chế. Đổi lấy bộ pháp bảo thuộc tính hoả, hoặc vật có giá trị tương đương.”

“Linh bảo! Là linh bảo không toàn vẹn.”

Tu sĩ ở đây xôn xao một trận, mọi người đều nhìn về phía đoản đao màu lam, ánh mắt như lửa nóng.

Linh bảo Bách Bảo chân nhân luyện chế. Tuy nói là không toàn vẹn, nhưng nếu trình độ luyện khí đủ cao, nói không chừng có thể chữa trị món linh bảo này.

Vương Trường Sinh có chút động tậm, nhưng hắn không có bộ pháp bảo thuộc tính hoả.

Khó khăn luyện chế bộ pháp bảo thuộc tính hoả tương đối cao. Vương Trường Sinh rất ít khi luyện chế bộ pháp bảo, cũng chỉ có Vương Thanh Sơn có được đãi ngộ này.

Mắt đẹp của Tử Nguyệt tiên tử vừa chuyển, cân nhắc một lát, rồi đứng lên đi lên phía trước.

Nàng xuất ra một hộp gấm màu đỏ, đưa cho ông lão áo bào đỏ.

Sau khi ông lão ào bào đỏ xem xét hơn đồ vật của mười tu sĩ, cuối cùng trao đổi với Viên Cương. Cũng không biết Viên Cương xuất ra đồ vật gì.

Sau khi ông lão áo bào đỏ trở lại chỗ ngồi, Diệp Nhu Nhi đi lên phía trước. Nàng lấy ra một khối Hải nguyệt kim lớn bằng nắm tay. Một tấm da thú màu trắng rộng năm trượng, hai quả trái cây sắc thâm lam và một khối Băng ngọc tinh.

“Đổi lấy pháp bảo có thể ẩn nấp. Nếu thật sự không có, thì phù triện cũng được.”

Ánh mắt Vương Trường Sinh nhìn chằm chằm Hải nguyệt kim, mắt tựa kửa nóng.

Nguyên Anh tu sĩ ở đây hai mặt nhìn nhau. Hai gã tu sĩ đi lên truyền âm trao đổi với Diệp Nhu Nhi. Diệp Nhu Nhi nhìn bọn họ, sau đó lắc lắc đầu.

Pháp bảo có thể ẩn nấp cũng không dễ gặp. Có một kiện pháp bảo có thể ẩn nấp trong tay, lại đại trợ lực trong việc tầm bảo.

“Vương sư huynh, ngươi muốn khối Hải nguyệt kim đó sao?”

Tử Nguyệt tiên tử truyền âm với Vương Trường Sinh.

“Muốn, nhưng thứ nàng muốn quá trân quý, bỏ đi.”

Đồ vật Diệp Nhu Nhi lấy ra đều là đồ Vương Trường Sinh dùng dược. Hải nguyệt kim dùng để luyện khí, da thú màu trắng dùng để chế phu, trái cây đút cho Lân quy. Băng nguyệt tinh cũng có thể dùng để luyện khí.

Tử Nguyệt tiên tử cười thản nhiên, đôi môi đỏ mọng khẽ nhúc nhích vài cái.

Diệp Nhu Nhi liếc mắt nhìn Tử Nguyệt tiên tử, không nói gì thêm, thu hồi đồ vật.

Trao đổi xong vật phẩm, mọi người thảo luận đến tâm đắc tu luyện. Từ việc tu luyện gặp vấn đề đến luyện khí tâm đắc đều đề cập.

Hai canh giờ sau, hội trao đổi mới chấm dứt, chúng tu sĩ ai về nhà nấy.

...

Rời khỏi Nhật nguyệt lâu, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử cũng không quay vè chỗ ở, mà đi vào phụ trận một trà lâu, lấy một gian nhã gian, mở cửa phòng.

Không qua bao lâu, Diệp Nhu Nhi đi đến.

“Lâm phu nhân, Vương đạo hữu.”

Diệp Nhu Nhi cười thản nhiên, lên tiếng chào bọn họ.

Tử Nguyệt tiên tử đóng cửa phòng, lấy ra một tấm áo choàng tuyết trắng. Nàng định dùng một món pháp bảo ẩn thân, trao đổi cùng Diệp Nhu Nhi.

Nàng khoác áo choàng màu trắng lên người, một trận linh quang màu vàng xẹt qua. Tử Nguyệt tiên tử biến mất không thấy, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc, trước kia hắn cũng từng có loại pháp bảo như vậy, nhưng hiệu quả so ra kém hơn pháp bảo này của Tử Nguyệt tiên tử.

Hắn đại khai thần thức, vẫn chưa thể phát hiện sự tồn tại của Tử Nguyệt tiên tử.

“Không sai, Lâm phu nhân, pháp bảo này ta muốn.”

Vẻ mặt Diệp Nhu Nhi hài lòng ra mặt, dùng một số tài liệu đổi một món pháp bảo, cũng không thiệt.

“Diệp tiên tử, luyện chế pháp bảo này không dễ, ngươi phải xuất ra thêm một ít tài liệu mới được.”

Tử Nguyệt tiên tử cò kè mặc cả. Nếu không phải Diệp Nhu Nhi lấy ra đồ vật phù hợp với nhu cầu của Vương Trường Sinh , Tử Nguyệt tiên tử cũng không lấy ra pháp bảo này.

Diệp Nhu Nhi hơi trầm ngâm, rồi nói: “Như vậy đi! Ta lại bỏ ra một bình linh thuỷ cấp bốn Kiền Hàn thực thuỷ. Lấy Kiền Hàn thực thuỷ để làm tài liệu luyện khí, luyện đan đều có thể đề cao khả năng thành công.

Tử Nguyệt tiên tử nghĩ nghĩ, sau đó đáp ứng trao đổi.

Cứ như vậy, Tử Nguyệt tiên tử dùng một món pháp bảo, đổi lấy một số đồ vật Vương Trường Sinh nhìn vừa mắt.

“Vương đạo hữu, Lâm phu nhân, ngày khác lại gặp.”

Diệp Nhu Nhi thu hồi pháp bảo, bước nhanh rời khỏi.

“Điền sư muội, ngươi không nên lấy một món pháp bảo ẩn nấp đổi lấy tài những tài liệu này, có chút thiệt.”

Vương Trường Sinh thở dài nói, tâm tình có chút phức tạp. Cho dù hắn có ngốc, cũng biết tâm ý của Tử Nguyệt tiên tử, nhưng Tử Nguyệt tiên tử một lòng báo thù. Hai người lại cách một tầng cửa sổ giấy, chậm chạp không có biện pháp đột phá.

“Không chịu thiệt gì, pháp bảo mà thôi, cũng không phải linh bảo. Không có có thì khồn có, về sau có tài liệu thích hợp, lại luyện chế thêm một món.”

Tử Nguyệt tiên tử chẳng hề để ý nói, mang những đồ trao đổi được đưa cho Vương Trường Sinh, rồi nói: “Vương sư huynh, mấy thứ này đều có thể dùng được, ngươi nhận lấy đi! Viên Cương có một món linh bảo không trọn vẹn, muốn giết hắn chỉ sợ sẽ càng khó khản. Xem ra chúng ta phải cẩn thận hơn, chỉ sợ hắn cũng muốn giết người.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận