Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2958: Cửu diệp kim liên và Bích nguyệt bàn đào (1)

“Huyền Phong thượng nhân là hậu nhân của Thanh cánh kim trảo ưng, mà Thanh cánh kim trảo ưng là linh cầm của Huyền Linh thiên tôn. Xem ra bảo vật của Huyền Phong thượng nhân hẳn không ít, hẳn là sẽ cất ở nhiều nơi, tránh để bảo vật bị một người có được rồi mang đi.”

Kim Thược phân tích, tu sĩ cấp cao không muốn truyền thừa đều bị một người mang đi sẽ đem tài vật tách ra cất giữ, cũng có khả năng là khảo nghiệm.

“Bốn quang môn vừa hay, chúng ta mỗi người một đạo quang môn, không cần tranh cãi. Trước phá cấm chế đi!”

Mị Diễm nói xong lời này liền bấm niệm pháp quyết, hư không mạnh mẽ xuất hiện nhiều ánh lửa.

Đám người Kim Thược người bấm quyết, người lấy ra pháp bảo công kích bốn quang môn.

Âm thanh nổ đùng vang lên không ngừng, khí lưu cuồn cuộn.

Một trang viên rộng lớn u tĩnh, cả toà trang biên bị một lớp màn hình màu vàng bao phủ.

Ba người Vương Trường Sinh, Uông Như Yên và Viên Thuật đứng ở cửa trang viên. Song đồng thử ghé vào trên vai Vương Trường Sinh, thần sắc ba người khẩn trương.

Toàn thân Viên Thuật lam quang đại phóng, thân hình trướng cao không chỉ gấp đôi, hai đấm nện vào trên màn hình màu vàng. Truyền ra tiếng “Phành phành” trầm đục. Hắn cảm giác hai đấm giống như đang nện lên tường đồng vách sắt vậy.

Dị tộc Luyện hư kỳ ở bên ngoài, lúc nào cũng có khả năng xông tới. Bọn họ phải nhanh chóng phá cấm chế.

“Để ta thử một lần! Hy vọng có thể mở ra cấm chế.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói, hai mắt Song đồng thử bắn ra một đạo hoàng quang chói mắt, đánh lên trên màn hình màu vàng.

Màn hình màu vàng tạo nên một trận gợn sóng, chỗ bị hoàng quang đánh trúng trở nên trong suốt.

Song đồng thử phát ra tiếng thét chói tai, một lỗ hổng lớn khoảng một trượng chậm rãi xuất hiện.

Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi vội vàng chui vào. Uông Như Yên và Viên Thuật theo sát phía sau.

Bọn họ tiến vào, lỗ hổng liền khép lại, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Trang viên cực rộng lớn, có nhiều toà sân độc lập. Nhà thuỷ tạ, hành lang dài, hoa viên, kỳ thạch chỗ nào cũng có.

Xuyên qua một cổng vòm, một mảng linh điền rộng lớn ánh vào mi mắt. Linh điền trụi lủi, không có đến một gốc linh dược.

Vương Trường Sinh cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhiều năm trôi qua như vậy, linh dược không có người chăm sóc, khẳng định héo tàn.

Đi vào một toà sân khác, trung ương có một linh tuyền lớn hơn mười trượng. Ở giữa linh tuyền có hai nụ hoa sen màu vàng đang nở rộ. Mỗi một đoá hoa sen màu vàng đều có chín nhuỵ, trên không hoa sen màu vàng có một đoàn linh quang, mười phần kỳ quái.

Một màn hình màu thuỷ lam che kín toàn bộ linh tuyền, bên trên màn hình có đồ án hoa sen màu lam.

“Cửu diệp kim liên!”

Trong mắt Vương Trường Sinh chợt loé lên ngạc nhiên rồi nhất nhanh khôi phục bình thường.

Cửu diệp kim liên có thể phụ trợ tu sĩ cấp cao sinh con đẻ cái, hiệu quả tuy không bằng Cửu long đan, nhưng quả thật có tác dụng.

Có hai gốc Cửu diệp kim liên, Vương Trường Sinh và Uông Như Yên có lẽ có thể sinh hạ một nam một nữ, thành lập gia tộc của mình. Đương nhiên, nếu có được Cửu long đan, đó là tốt nhất.

Song đồng thử nhảy khỏi vai Vương Trường Sinh, hai mắt bắn ra một đạo hoàng quang đánh lên trên màn hình màu thuỷ lam.

Màn hình màu thuỷ lam tạo nên một trận gợn sóng rồi chợt xuất hiện một lỗ hổng. Một cỗ linh khí tinh thuần đến cực điểm tuôn ra.

Viện Thuật không nói gì, dù sao hắn cũng chỉ đi theo vào.

Vương Trường Sinh lấy ra một bình ngọc màu lam linh quang lập loè, rót pháp lực vào. Bình ngọc màu lam phun ra một mảng sáng mờ màu lam, che kín hai đoá Cửu diệp kim liên, cuốn nó vào bình ngọc màu lam.

Có đến hai đoá Cửu diệp kim liên, tâm tình Vương Trường Sinh rất tốt.

Rời khỏi mảnh sân này, một mảng rừng trúc màu xanh rậm rạp xuất hiện trước mặt bọn họ. Rừng trúc thực im lặng, ba người bọn họ cũng không dám sơ ý.

Uông Như Yên thúc giục Ô phượng pháp mục, quan sát tình huống bốn phía.

Đi được ba trăm bước, bọn họ đi sâu vào trong rừng trúc. Trúc nơi này thô lớn một người ôm cũng không hết, không biết đã sinh trưởng bao nhiêu năm rồi.

Cách đó không xa có một gốc cây cự trúc ba người ôm cũng không hết. Bên dưới cự trúc có một gốc cỏ linh chi màu trắng. Bên trên cỏ linh chi màu trắng có một ít linh văn màu vàng.

“Kim văn ngọc chi, ít nhất đã có ba vạn năm rồi!”

Viên Thuật kinh ngạc nói, ánh mắt như lửa nóng.

Song đồng thử phát ra tiếng kêu chít chít bén nhọn, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy, có vẻ mười phần hưng phấn.

“Đây không phải là Kim văn ngọc chi mà là cấm chế huyễn hoá ra. Nếu đụng vào vật đó, chỉ sợ sẽ xúc động cấm chế.”

Uông Như Yên nhíu mày nói, sắc mặt ngưng trọng.

Nếu không phải có Ô phượng pháp mục, nàng cũng sẽ không phát hiện dị thường.

Vương Trường Sinh thả ra hai tiểu mã khôi lỗi thú, khống chế chúng nó đi về phía trước. Cũng không đụng vào Kim văn ngọc chi.

Đi được một trăm nước, ba trăm bước, năm trăm bước, vẫn không phát hiện gì dị thường.

“Phu nhân, ngươi ở lại nơi này phối hợp với chúng ta. Chúng ta đi đến phía trước xem xét, nếu không có gì dị thường thì ngươi cũng đến.

Vương Trường Sinh dặn dò. Trong lòng hắn thật sốt ruột nhưng không thể hoảng, nếu không chỉ càng thêm hỏng việc.

Uông Như Yên gật đầu đáp ứng.

Vương Trường Sinh và Viên Thuật cùng nhau đi theo sau tiểu mã khôi lỗi thú, tốc độ cũng không nhanh.

Nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ vẫn chưa ra khỏi rừng trúc, thần sắc khẩn trương.

Bạn cần đăng nhập để bình luận