Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2739: An trí (2)

Người nam áo bào lam ngũ quan đoan chính, khuôn mặt trắng nõn. Mặt mũi hiền lành, nhìn hẳn là người dễ nói chuyện.

Chưởng môn Trấn Hải cung Tống Nhất Minh, Hợp thể trung kỳ.

Nếu khong phải biết có hai vị tu sĩ phi thăng, Tống Nhất Minh sẽ không lộ diện.

Làm chưởng môn, Tống Nhất Minh chỉ cần nắm trong tay phương hướng phát triển của Trấn Hải cung, những sự vụ cụ thể sẽ được các chấp sự trưởng lão đi làm.

Ánh mắt hắn dừng trên người Vương Trường Sinh và Uông Như Yên, trong mắt hiện ra một tia kinh ngạc.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên không dám chậm trễ, vội vàng hành lễ.

“Trần sư đệ, Lâm sư đệ, nếu đã đến rồi, thì ở lại nói chuyện đi!”

Tống Nhất Minh nhìn về phía chân trời, giọng điệu bình tĩnh.

“Chưởng môn sư huynh, lúc trước ta đã nói Thăng linh đài rất quan trọng, không thể dễ dàng xoá bỏ rồi mà.”

Một đạo độn quang màu đỏ cắt ngang phía chân trời, sau một cái chớp động thì dừng trước cửa đại điện. Độn quang chợt tắt, lộ ra một đoàn hoả vân màu đỏ, tản mát ra một cỗ nhiệt kinh người.

Một thiếu phụ váy đỏ dáng người thon dài đứng trên hoả vân, làn váy thướt tha, đai lưng màu vàng, da thịt như tuyết trắng, mi như thuý vũ. Một cây ngân trâm vấn lên đầu tóc đen mượt.

Trần Nguyệt Dĩnh, Hợp thể trung kỳ. Tổ tiên nàng là người phi thăng từ dưới hạ giới, nhưng không phải là Đông Ly giới. Trần Nguyệt Dĩnh là đại biểu của phi thăng phái.

Trấn Hải cung cso mười ba toà Thăng linh đài, nhằm vào nhiều nơi trên hạ giới. Đông Ly giới chỉ là một trong số đó mà thôi. Trứng chim không có khả năng chỉ đặt trong một cái rỗ.

“Chuyện khác lão phu mặc kệ, hung thủ giết hậu nhân của lão phu phải được đưa ra công lý.”

Thanh âm lạnh lùng của người nam truyền đến từ phía chân trời. Một đạo độn quang làm lam xuất hiện ở phía chân trời xa xa. Độn quang màu lam nháy mắt xuất hiện trên không Tổ sư điện.

Độn quang màu lam rõ ràng là một thú xa tứ phương phong cách cổ xưa, cả vật thể lam quang lập loè.

Thú xa dài hơn mười trượng, thân xe dùng linh ngọc nào đó tạo thành. Vảy cự sư màu lam phủ kín cả xe.

Một ông lão áo bào lam cao cao gầy gầy ngồi bên trong. Mũi cao thẳng, mặt đầy nếp nhắn, hai mắt như điện, một bộ dáng không dễ chọc.

Lâm Thiên Long, Hợp thể trung kỳ, mười tám đời tổ tông hắn đều là tu sĩ linh giới bản thổ, cũng là đại biểu bản thổ phái của Trấn Hải cung.

“Triệu sư điệt, Lâm sư điệt, các ngươi lui ra đi! Trần sư muội, Lâm sư đệ, Vương tiểu hữu, các ngươi đều vào đi!”

Tống Nhất Minh phân phó, xoay người đi vào Tổ sư đường.

Bốn người Trần Nguyệt Dĩnh, lâm Thiên Long, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên lần lượt đi vào, cửa lớn Tổ sư điện chợt đóng lại.

Đại điện rộng mở sáng ngời, phía trước là một pho tượng hình người cao hơn trăm trượng. Nhắm chừng là tổ sư lập phái của Trấn Hải cung.

Tống Nhất Minh lật tay lấy ra một mặt tiểu kỉnh bảy góc không ngừng loé ra ánh sáng bạc. Linh quang chợt loé, một mảng sáng bạc nhu hoà thổi quét ra. Che kín Vương Trường Sinh và Uông Như Yên.

Không biết vì cái gì, Vương Trường Sinh có cảm giác bị người nhòm ngó. Hắn rất rõ ràng, chuyện liên quan đến sinh tử của hậu nhân Hợp thể kỳ, tình thế hiện tại rất nghiêm trọng.

“Vương tiểu hữu, Uông tiểu hữu. Các ngươi nói quá trình phi thăng của các ngươi đi. Yên tâm, chỉ muốn xác định các ngươi không phải là người do chủng tộc khác phái tới thôi. Nếu không phải, vậy không có vấn đề gì.”

Tống Nhất Minh dặn dò, giọng điệu ôn hoà.

Vương Trường Sinh hít sâu một hơi, đơn giản giới thiệu một chút xuất thân lai lịch của mình. Quá trình phi thăng cũng kể ra một lần. Tiểu kính màu bạc trong tay Tống Nhất Minh cũng không có gì dị thường.

“Khí linh? Họ Diệp? Quen biết lão phu? Trấn tiên tháp?”

Lâm Thiên Long ngây ngẩn cả người, đầu đầy mờ mịt.

“Tu sĩ giỏi về luyện khí họ Diệp, nếu tương xứng với Lâm sư đệ thì ít nhất cũng phải là tu sĩ Hợp thể kỳ.”

Trần Nguyệt Dĩnh nhíu mày. Nếu thực là như thế, định vị của Vương Trường Sinh và Uông Như Yên thật khó nói. Nói bọn hắn lệ thuộc phi thăng phái cũng đúng, nhưng cũng có một chút quan hệ với Lâm Thiên Long.

“Hình như là Thần binh môn Diệp Vân Lam. Nàng đã hơn vạn năm rồi chưa lộ diện. Nếu thời gian trùng khớp thì năm đó ta có cứu nàng một lần. Cũng không ngoại trừ là khí linh đang che giấu thân phận.”

Lâm Thiên Long có chút không xác định nói. Dòng họ dị tộc không giống với nhân tộc, tự xưng họ Diệp. Có thể là tu sĩ nhân tộc, cũng có thể là tu sĩ dị tộc.

Khí linh giúp Vương Trường Sinh và Uông Như Yên phi thăng linh giới, tỷ lệ là nhân tộc khá lớn.

Thần binh môn trong lời hắn là một trong tứ môn, có thế lực không nhỏ.

Diệp Vân Lam có năng lực luyện chế ra Phi linh bàn, mang theo hai người đi không thành vấn đề. Đối với nàng mà nói chỉ là chuyện thuận tay mà thôi.

“Nếu thật sự là Diệp Vân Lam, nói không chừng nàng vì tránh né đại thiên kiếp nên bỏ qua nhục thân. Tự luyện hoá Nguyên thần của mình vào bên trong một món bảo vật. Về phần vì sao nàng lại chạy tới hạ giớ, nói không chừng là vì gặp phải cường địch. Hoặc là có thể phát sinh chuyện ngoài ý nào đó. Mặc kệ nói như thế nào, Vương tiểu hữu và Uông tiểu hữu quả thật phi thăng từ hạ giới. Chưởng môn sư huynh cứ dựa theo môn quy mà làm việc.”

Trần Nguyệt Dĩnh trầm giọng nói. Thật vất vả mởi có hai vị tu sĩ phi thăng, lực lượng phi thăng phái có lẽ sẽ lớn mạnh hơn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận