Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1640: Tôn Thuý Nhi

Không qua bao lâu, Lưu Hiền dẫn theo một bình rượu ngon, thượng môn bái phỏng.

“Thật có lỗi, tuần phủ đại nhân, ta muốn tu luyện, ngươi vẫn nên trở về đi!”

Vương Thiên Văn cau mày nói. Lưu Hiền chiếm lấy thân thể thê tử người khác, đã không phải là Lưu Hiền mà Vương Thiên Văn nhận thức.

“Thiên Văn huynh, ta cùng Thuý Nhi không giống như lời Tôn tiên sư nói. Trong đó có rất nhiều nội tình không muốn để người khác biết, ta cũng không phải cố ý…”

Lưu Hiền mở miệng biện giải thay mình.

Vương Thiên Văn khoát tay áo, rồi nói: “Tuần phủ đại nhân hiểu lầm rồi. Vạn tiên ti chúng ta quản không được các ngươi, chúng ta chỉ có thể xử trí yêu ma quỷ quái. Ngươi cùng nàng ta có xảy ra chuyện gì, ta không muốn biết. Mời ngươi trở về đi!”

Hắn sử dụng pháp thuật đối với Trúc cơ tu sĩ, Trúc cơ tu sĩ căn bản không thể nói dối, cũng không thể nói dối để vu tội Lưu Hiền.

Vương Thiên Văn cũng không xem mình là người tốt, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện cướp thê tử của người khác.

Nếu hắn nhớ không nhầm, Lưu Hiền lúc trước có vị hôn thê. Hắn từ bỏ vị hôn thê, thay thành cưới nữ nhi nhà quyền quý. Sau lại chiếm lấy thê tử của người khác, thật sự có chút quá đáng.

“Thiên Văn huynh, ta biết ngươi khinh thường ta. Ngươi thân là người tu tiên, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Ta gian khổ học tập, thật vất vả mới đi lên được con đường làm quan. Nếu không có người giúp, cho dù ta có lập thêm nhiều công tích cũng vô dụng. Ta vứt bỏ thê tử kết tóc lúc tào khang quả thật không đúng, nhưng ta cũng đã vì dân chúng mà làm không ít việc tốt. Mặc kệ ngươi thấy ta như thê nào, ở trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn đều là Thiên Văn huynh.”

Lưu Hiền chậm rãi nói, nói xong lời này, hắn buông bầu rượu, xoay người rời khỏi.

...

Bên ngoài mấy vạn dặm, tại một mảng sơn mạch dài liên mien không dứt, từng trận âm phong thổi qua. Thi thoảng có thể nghe được tiếng khóc thê thảm của một cô gái.

Trong một sơn động bí ẩn, một thiếu phụ khuôn mặt diễm lệ đứng trên mặt đá, một người nam hồng y mi thanh mục tú đứng một bên. Trên người bọn họ tản mát ra âm khí kinh người. Cách đó không xa phân tán lượng lớn thi hài và y phục cũ nát.

Thiếu phụ váy xanh họ Tôn tên Thuý Nhi, bởi vì gia cảnh bần hàn, nàng gả cho một gã đồ tể bản địa họ Lý. Dưới một tình huống ngẫu nhiên, một hôm Trần viên ngoại nhìn thấy Tôn Thuý Nhi. Phái người nhắn với Lý đồ tể đưa Tôn Thuý Nhi tặng cho Trần viên ngoại, Lý đồ tể không đáp ứng, động thủ với Trần viên ngoại. Bị Trần viên ngoại sai thủ hạ đánh chết.

Tôn Thuý Nhi báo quan, lại bị tuần phủ đại nhân Lưu hiền coi trọng. Lưu Hiền hứa hẹn, chỉ cần nàng đáp ứng làm thiếp, sẽ giúp nàng báo thù giết phu. Tôn Thuý Nhi vì báo thù giết phu, đáp ứng xuống dưới, trở thành thiếp thất thứ chín của tuần phủ đại nhân. Thời điểm nàng mang thai, tuần phủ đại nhân ra ngoài, Tôn Thuý Nhi bị hạ nhân nhốt vào lồng heo thả chết đuối.

Thi thể của nảng trôi đến hang động có âm khí dày đặc, nàng hàm oan mà chết, oán khí tận trời. Dưới sự tu bổ của âm khí, biến thành quỷ vật. Ngay từ đầu, nàng chỉ hận tuần phủ phu nhân. Nhưng một lần ngẫu nhiên có cơ hội, nàng biết được Lưu Hiền là người thức thời, cố ý rời khỏi.

Dưới gối Lưu Hiền không có con cái, không ngừng nạp thiếp. Sau khi Tôn Thuý Nhi mang thai, chính thê mười phần căm tức, lấy chức quan của Lưu Hiền áp chế. Lưu Hiền không thể không thoả hiệp, cố ý rời khỏi.

Sau khi Tôn Thuý Nhi biết được nội tình, oán khí tận thời. Lưu Hiền vì chức quan của mình, không tiếc hi sinh mẫu tử bọn họ, thật sự rất ác độc. Bọn họ tránh bên trong núi hoang, dựa vào hấp thụ tinh khí của dân chúng mà sống. Phàm nhân chết trên tay bọn họ có hơn vạn người.

Bọn họ giết hại không ít dân chúng và tu sĩ cấp thấp. Thứ nhất để cường hoá bản thân. Thứ hai là để tìm cho Lưu Hiền một ít phiền toái. Lưu Hiền thân là tuần phủ Tuyền Châu, trong khu vực hắn quản hạt chết lượng lớn phàm nhân và ngươi tu tiên, hắn khó mà thoát khỏi trách nhiệm.

“Lần này nếu không có ta ra tay, chỉ sợ ngươi cũng hồn phi phách tán. Vận khí của ngươi không phải lần nào cũng tốt như vậy đâu.”

Thanh âm âm lãnh của nam vang lên, một trận gió mạnh thổi qua. Một người nam áo bào đen cao cao gầy gầy xuất hiện bên trong sơn động.

Người nam áo bào đen có mặt dài nhỏ, hai mắt nhỏ hẹp. Trên người tản mát ra một trận sát khí thản nhiên.

“Hừ, ngươi cho ta công pháp tu luyện, bắt tu sĩ cấp thấp cho ta. Hẳn là có mục đích!”

Tôn Thuý Nhi xoay người lại, giọng điệu lạnh nhạt.

“Không sai, lần này là một vị Kim Đan tu sĩ, tiếp theo khả năng sẽ đến bốn năm vị Kim Đan tu sĩ. Hoặc là ngươi trở thành quỷ nô của ta, ta mang bọn ngươi rời khỏi nơi này. Nhưng chờ đến khi ngươi tu luyện đến Quỷ anh, vợ chồng Lưu Hiền hẳn cũng không còn nữa. Đến lúc đó, ngươi muốn báo thù cũng không biết phải tìm ai. Ta tính vào Hồng thành quấy rối, ngươi có hứng thú đi cùng hay không?”

Người nam áo đen tựa cười không cười nói.

Tôn Thuý Nhi lặng lẽ nửa này, nhìn nam đồng hồng y một bên, rồi nói: “Ta nếu không đáp ứng, chỉ sợ ngay cả quỷ nô cũng không thể làm được! Cũng thế, chỉ cần có thể giết chết vợ chồng Lưu Hiền, chúng ta hồn phi phách tán cũng không thành vấn đề.

Nếu không phải có đối phương giúp sức, nàng chỉ có thể trở thành cô hồn dã quỷ, cuối cùng chết trên tay người tu tiên. Lưu Hiền vẫn là một tuần phủ được người người kính ngưỡng.

Quan lại bao che cho nhau, không có ai thay họ giải oan báo thù, thì nàng tự mình động thủ.

Nam đồng hồng y há mồm phát ra tiếng tiêm minh quái dị, thần sắc dữ tợn. Chỉ cần một tháng nữa, hắn có thể chào đời, hắn tràn ngập oán hận đối với vợ chồng Lưu Hiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận