Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3591: Thanh Thành Luyện Hư (1)

“Đúng rồi, Công Tôn đạo hữu, ta đạt được mấy quả trứng linh thú, để quá lâu, sinh cơ vẫn như cũ rất mạnh, nhưng lại không có cách nào ấp nở, Vạn Linh môn các ngươi có linh đan diệu dược nào có thể giúp nó ấp nở hay không?”

Vương Trường Sinh thu hồi mộc yêu, dời đi đề tài.

Công Tôn Ưởng cười gật gật đầu, lấy ra một cái hồ lô màu bạc to bằng bàn tay, đưa cho Vương Trường Sinh, nói: “Đây là độc môn bí dược Dục Linh Chân Dịch của Vạn Linh môn chúng ta, chỉ cần quả trứng linh thú còn có sinh cơ, hấp thu Dục Linh Chân Dịch, có xác suất đại khái có thể ấp nở.”

“Đa tạ, Công Tôn đạo hữu.”

Vương Trường Sinh cảm ơn một tiếng, nhận hồ lô màu bạc.

Nói chuyện phiếm hơn nửa ngày, sắc trời tối đi, Vương Trường Sinh giữ bọn họ ở lại đảo Thanh Liên.

Trở lại đỉnh Thanh Liên, Vương Trường Sinh tới mật thất, lấy ra quả trứng linh thú kia cùng hồ lô màu bạc.

Hắn từ trong hồ lô màu bạc đổ ra một ít chất lỏng màu bạc nhạt, nhỏ lên quả trứng linh thú, quả trứng linh thú chợt bắt đầu chuyển động, hấp thu chất lỏng màu bạc.

Quả trứng linh thú hấp thu toàn bộ Dục Linh Chân Dịch, sinh cơ trở nên càng thêm mạnh mẽ.

Vương Trường Sinh cắn rách đầu ngón tay, ở trên quả trứng linh thú vẽ ra một ít phù văn màu máu huyền ảo, ánh sáng màu máu lóe lên, phù văn màu máu nhất thời bừng sáng, biến mất không thấy.

Quả trứng linh thú bắt đầu chuyển động ở tại chỗ, tựa như có chút kháng cự, một lát sau, quả trứng linh thú dừng lại.

Vương Trường Sinh đi ra ngoài, đóng lại cửa mật thất.

Hơn một tháng kế tiếp, Vương Trường Sinh thịnh tình chiêu đãi Tôn Thiên Hổ và Công Tôn Ưởng, đồng thời hướng bọn họ thỉnh giáo thuật khu trùng ngự thú, trao đổi đạo pháp với nhau.

“Vương đạo hữu, quấy rầy nhiều ngày rồi, chúng ta đã tới lúc cáo từ, ngày khác có rảnh, đến Vạn Linh môn chúng ta làm khách.”

Tôn Thiên Hổ từ biệt Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh đáp ứng, tự mình tiễn bọn họ rời khỏi.

Trở lại đỉnh Thanh Liên, Vương Trường Sinh lấy ra linh dược ngàn năm đút cho Song Đồng Thử.

Trên không chợt hiện ra vô số đốm sáng năm màu, sau nháy mắt mơ hồ, chợt hóa thành những đám mây lành năm màu, những đám mây lành năm màu này như chịu sự chỉ dẫn nào đó, ùn ùn hướng về nơi nào đó hội tụ.

“Thanh Thành đang trùng kích Luyện Hư kỳ!”

Vương Trường Sinh nhẹ nhàng nói, vẻ mặt trở nên khẩn trương.

Nói đi cũng phải nói lại, năm vị tu sĩ Luyện Hư bọn Vương Trường Sinh đều là từ hạ giới phi thăng, tộc nhân sinh ra ở Huyền Dương giới, còn chưa từng xuất hiện tu sĩ Luyện Hư.

Vương Thanh Thành là thiên linh căn, tư chất không kém, làm người khéo đưa đẩy, giỏi về quan sắc, đảm nhiệm gia chủ gia tộc, làm rất không tồi.

Vương Thanh Thành kiêm tu một bộ công pháp bốn loại thuộc tính, tốn thời gian dài, nếu không đã sớm trùng kích Luyện Hư kỳ.

Hơn vạn đám mây lành năm màu hội tụ lại với nhau, va chạm với nhau, hóa thành một vòng xoáy linh khí thật lớn.

Một đạo ánh sáng vàng lóa mắt chợt phóng lên cao, hóa thành một hư ảnh hình người thật lớn.

Vòng xoáy linh khí kịch liệt quay cuồng, vô số giọt mưa trút xuống.

Vương Trường Sinh tựa như phát hiện cái gì, bước nhanh đi về phía Thanh Liên các cách đó không xa, tới trước một gian phòng đá.

Hắn có thể cảm ứng được, con linh thú kia đã ấp nở.

Vương Trường Sinh mở ra cửa chính mật thất, nhất thời ngây người.

Bên trong là một vườn hoa cỡ nhỏ, sinh trưởng không ít kỳ hoa dị thảo, cũng chưa nhìn thấy bất cứ linh thú nào.

“Ảo thuật!”

Vương Trường Sinh nhíu mày, vận chuyển Thái Hư Đoán Thần Quyết, cảnh tượng trước mắt chợt biến đổi, một con dị thú đầu cóc thân rồng chiếu vào mi mắt.

Trên đầu dị thú có một đôi sừng hươu màu vàng, cổ sinh trưởng lông bờm màu đỏ, ngoài thân trải rộng vảy màu vàng, bụng có một chút hoa văn màu trắng như tuyết.

“Đây là Thận Long?”

Vương Trường Sinh hơi sửng sốt, nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt nóng rực.

Thanh âm Vương Trường Sinh có chút run rẩy, Thận Long chính là một trong các thiên địa chân linh.

Chân linh là chỉ một ít yêu thú huyết mạch cường đại, thiên phú dị bẩm, yêu thú có thể được xưng là chân linh, ít nhất cũng có tu vi Đại Thừa kỳ.

Chân linh có được thần thông to lớn không thể tưởng tượng, thiên phú dị bẩm, nghe nói một ít chân linh cường đại của tiên giới lấy tiên nhân làm thức ăn, từ trình độ nào đó mà nói, Thôn Thiên Thử cũng là một trong các chân linh.

Dựa theo điển tịch ghi lại, Thận Long là đời sau của chân long cùng trai ngọc tinh, kế thừa huyết thống cường đại của Long tộc, tinh thông ảo thuật, giỏi về chế tạo ảo cảnh, mê hoặc lòng người.

Nó vừa ấp nở đã là bậc bốn, thế này đã rất lợi hại rồi, cha mẹ nó ít nhất là bậc tám yêu thú, đối ứng tu sĩ Đại Thừa.

Phải biết rằng, cho dù là Thất Hà Tước bậc sáu đẻ ra từng linh cầm, ấp nở cũng là bậc một linh cầm, từ nơi này có thể nhìn ra hai bên chênh lệch thật lớn, Thận Long khởi điểm đã vượt qua 99% linh thú của tu tiên giới.

Song Đồng Thử là kế thừa huyết mạch của Thôn Thiên Thử, mà dị thú trước mắt là hậu duệ Thận Long, hai bên có khác biệt rất lớn.

Lấy Vương Trường Sinh làm ví dụ, Song Đồng Thử liền tương đương với con cháu Vương Trường Sinh, đã truyền thừa nhiều thế hệ, tìm căn nguyên là hậu nhân của Vương Trường Sinh, Thận Long tương đương với Vương Thanh Phong, là đời sau lệ thuộc trực tiếp của Vương Trường Sinh, người sau khởi điểm đã vượt xa người trước, không phải một cấp bậc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận