Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2787: Hoá thần trung kỳ, Hoàng Vân Nhi đút lót (2)

Chuyện này cũng không khó lý giải, Vương Trường Sinh phụ trách toạ trấn Huyền Linh đảo. Có không ít tu sĩ muốn lấy lòng hắn, Song đồng thử đương nhiên là đối tượng nhận hối lộ lớn nhất.

Song đồng thử phát ra tiếng kêu “Chít chít”, đi đến trên vai Vương Trường Sinh, chiếc đuôi nhỏ không ngừng đung đưa.

Chân phải Vương Trường Sinh đạp đất, sau đó hoá thành một đạo độn quang màu lam, bay về phía Huyền Linh cốc.

Huyền Linh cốc, ba người Trầm Vân Phi, Trầm Vân Long và Hoàng Vân Nhi đang đứng bên ngoài cốc. Dựa theo mệnh lệnh của Vương Trường Sinh, bọn họ định kỳ đưa thức ăn sống lên Huyền Linh cốc.

Một cỗ sương mù màu trắng dày đặc che kín sơn cốc, không thể thấy rõ tình hình bên trong.

Một cự đỉnh màu lam với thuỷ kkhis mênh mông lơ lửng trên đầu Trầm Vân Phi. Hắn đánh vào đó một đoạ pháp quyết, một cỗ sáng mờ màu lam thổi quét mà ra, một đoàn yêu quy cũng theo đó bay ra.

Chúng nó đều là bậc ba, còn có hơn mười con bậc bốn. Đều là yêu thú thuộc tính thuỷ, có cá biệt một ít yêu thú thuộc tính lôi.

Chúng nó chạy tán loạn, Trầm Vân Long cầm trong tay một sợi thú tiên kim quang lập loè, đánh vào trên người yêu thú chạy trốn. Bức bách tụi nó nhảy vào trong cốc.

Rống!

Hai con yêu quy dài năm trượng chợt hoá thành hai đạo độn quang, chúng nó vừa bay lên tầm mười trượng lại chợt rơi xuống đất. Hiển nhiên là cấm chế cấm không, một sợi thú tiên kim quang lập loè từ trên không giáng xuống, đánh lên trên đầu chúng nó. Chúng nó phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, trên đầu nhiều thêm một vệt máu đỏ tươi.

Dưới sự khua đuổi của bọn họ, đám yêu quy đều nhảy vào bên trong sơn cốc. Không qua bao lâu, trong cốc truyền ra một trận thanh âm nổ đùng thật lớn làm cho đất núi rung chuyển.

“Xem ra các ngươi làm việc rất dụng tâm.”

Thanh âm ôn hoà của người nam chợt vang lên, Vương Trường Sinh từ trên trời giáng xuống, dừng trước mặt bọn họ.

“Đệ tử bái kiến Vương sư thúc.”

Ba người Hoàng Vân Nhi đều hành lễ, thần sắc cung kính.

Song đồng thử nhảy xuống từ trên vât Vương Trường Sinh, rất nhanh chạy đến trên vai Hoàng Vân Nhi, phát ra tiếng kêu “Chít chít”.

Hoàng Vân Nhui cười thản nhiên, lấy ra hai quả trái cây màu lam đút cho Song đồng thử.

Song đồng thử ăn xong, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy, mười phần hưng phấn.

Vương Trường Sinh vừa nhìn phản ứng của Song đồng thử liền biết ngày thường Hoàng Vân Nhi không ít lần đút linh quả cho Song đồng thử.

“Hoàng sư điệt, sao ngươi lại ở đây? Đúng rồi, ngày thường ngươi đều đút cho nó Thanh tuỷ quả sao?”

Vương Trường Sinh thuận miệng hỏi.

“Hoàng sư huynh bọn họ mời ta lại đây làm chứng. Bọn họ chưa bao giiowf đi vào, cũng không mở ra cấm chế. Luôn ở ngoài sơn cốc đưa thức ăn sống vào. Nó chỉ thích ăn Thanh tuỷ quả, nên đệ tử thường xuyên lấy Thanh tuỷ quả đút cho nó ăn.”

Hoàng Vân Nhi thật cẩn thận nói, thần sắc thấp thỏm.

Trầm Vân Phi và Trầm Vân Long vì sợ tị hiềm. Mỗi lần đưa đồ ăn đến Huyền Linh cốc, đều mời Hoàng Vân Nhi tới hỗ trợ, thuận tiện làm chứng.

Vương Trường Sinh hiển nhiên không muốn cho người khác biết bên trong Huyền Linh cốc có linh thú gì, bọn họ cũng không dám hỏi nhiều.

“Trầm sư điệt, các ngươi làm không tồi. Hai kiện bảo vật này thưởng cho các ngươi.”

Vương Trường Sinh lên tiếng khen ngợi, tay áo run lên, bay ra một cây đoản thước thuỷ khí mênh mông và một viên châu màu xanh. Dừng trước mặt Trầm Vân Phi và Trầm Vân Long.

Ăn thịt người miệng ngắn, bắt người nương tay. Vương Trường Sinh nếu muốn người bên dưới tận tâm làm việc, cũng phải cho họ một ít lợi ích, thu mua lòng người.

“Tạ Vương sư thúc ban thưởng.”

Trầm Vân Phi và Trầm Vân Long lên tiếng cảm ơn, thu xuống dưới.

“Thanh tuỷ quả tám trăm năm mới có thể hái một lần, ngươi dùng lượng lớn Thanh tuỷ quả đút cho nó ăn, khẳng định tốn không ít linh thạch. Bút linh thạch này ngươi nhận lấy đi.”

Tay áo Vương Trường Sinh run lên, bay ra một chiếc trữ vật giới màu vàng dừng trước mặt Hoàng Vân Nhi.

“Vương sư thúc, đệ tử không cần. Gia tộc của đệ tử am hiểu thuật gieo trồng. Tộc bọn ta có ba vạn mẫu cây Thanh tuỷ, Thanh tuỷ quả đối với đệ tử mà nói cũng không phải là vật gì quý hiếm, không đáng bao nhiêu tiền.”

Thần sắc Hoàng Vân Nhi khẩn trương. Nàng xuất ra lượng lớn Thanh tuỷ quả nuôi nấng Song đồng thử vì muốn lấy lòng Vương Trường Sinh. Sao có thể nhận lấy số linh thạch này.

“Am hiểu thuật gieo trồng? Ba vạn mẫu cây Thanh tuỷ?”

Trong mắt Vương Trường Sinh chợt loé lên ngạc nhiên. Linh quả tám trăm năm không tính là vật quý hiến, nhưng ba vạn mẫu cây Thanh tuỷ lại khác. Hoàng gia có thể lực không nhỏ!

“Đúng vậy! Vương sư thúc, tổ tiên Hoàng sư muội là đệ tử của bản cung, lập công lớn trong trận chiến với dị tộc. Cung chủ bản thưởng cho một khối đất để Hoàng gia phát triển. Hoàng gia lấy kinh doanh linh quả, linh dược làm ăn, Thiên quả nhưỡng của gia tộc Hoàng sư muội bán ra không tồi. Hoá thần tu sĩ thường xuyên uống sẽ vô cùng hữu ích trong việc tăng tiến tu vi.”

Trầm Vân Phi chậm rãi nói, thần sắc khẩn trương.

Bọn họ chỉ thấy mặt Vương Trường Sinh một lần, cũng không tiếp xúc nhiều lắm. Không biết tính cách và tính tình của Vương Trường Sinh.

Hoàng Vân Nhi vội vàng lấy ra một bầu rượu tinh mỹ màu vàng, thần sắc cung kính đưa cho Vương Trường Sinh: “Vương sư thúc, đây là Thiên quả nhưỡng tổ phụ tự mình làm ra. Lấy Ngọc tê quả, Kim tu quả, Tử lệ quả ba ngàn năm làm tài liệu chính, lại cho thêm hơn trăm loại linh quả ủ thành. Có công hiệu tinh tiến pháp lực. Tổ phụ biết được Vương sư thúc toạ trận Huyền Linh đảo nên bảo đệ tử nhất định phải mời Vương sư thúc nếm thử.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận