Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1713: Nhiệt tình của Nghiễm Đông Nhân

Ngũ Long hải vực, Kim Liên đảo.

Một gian mật thất, Nghiễm Đông Nhân nằm trên đất, cái bụng trướng phình, hai mắt khép hờ, ngáy to từng trận.

Cùng với sự hít thở của hắn, cái bụng trắng nón không ngừng thu nhỏ lại. Sau đó lại trướng phình, nhìn hắn có chút buồn cười.

Cách đó không xa có một đỉnh lô màu đỏ cao một trượng, bên trong đỉnh rỗng tuếch.

Mấy chục tấm truyền âm phù lơ lửng giữa không trung, không hề nhúc nhích.

Một lát sau, Nghiễm Đông Nhân mở hai mắt, hắn ngáp lớn một tiếng, đứng dậy, vươn người vặn eo.

“Thật là thoải mái, không biết ngủ một giấc dài bao lâu rồi.”

Nghiễm Đông Nhân lẩm bẩm, công pháp hắn tu luyện tương đối đặc thù, ngoại trừ ăn thì chính là ngủ.

Một tay hắn vẫy về hướng truyền âm phù, toàn bộ truyền âm phù thay nhau bay tới chỗ hắn. Hắn xem xét toàn bộ nội dung của truyền âm phù, đều là của Vương Thanh Thiến truyền đến. Có Nguyên Anh tu sĩ muốn bái phỏng hắn.

Hắn lấy ra một mặt truyện tấn bàn, đánh vào đó một đạo pháp quyết rồi nói: “Thanh Thiến, trong khoảng thời gian ta tu luyện, phường thị có vấn đề gì sao?”

“Hồi bẩm sư công, không có, chỉ là có các vị tiền bối muốn bái phỏng ngài. Nhưng ngài không trả lời lại, đệ tử cũng không muốn quấy rầy ngài. Ồ, cha, sao ngài lại đến đây?”

Nghe xong lời này, Nghiễm Đông Nhân vỗ vỗ cổ, cười nói: “Cha ngươi đến sao? Lão phu qua đó tìm các ngươi.”

Thanh âm Vương Trường Sinh chợt vang lên: “Không cần sư phụ, ta qua đó tìm ngài! Sao lại để ngài qua tìm chúng ta được.”

“Được rồi! Vậy lão phu ở đây đợi các ngươi.”

Nghiễm Đông Nhân cũng không từ chối, thu hồi truyện tấn bàn, lẩm bẩm: “Xem ra tiểu tử này muốn nhờ ta làm gì đó. Nếu không sẽ không gọi ta là sư phụ.”

Không qua bao lâu, Vương Trường Sinh và Vương Thanh Thiến đã xuất hiện trước mặt Nghiễm Đông Nhân.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử quanh quẩn ở Vạn Hoả hải vực một đoạn thời gian. Thật sự tìm không thấy Kim Hoả tinh và Diễm Cương thạch, đành phải trở lại.

“Sư phụ, đệ tử có được một ít thịt của yêu thú bò tót cấp bốn, mời ngài dùng.”

Vương Trường Sinh lấy ra một khối thịt vẫn còn da thú, Nghiễm Đông Nhân yêu thích mỹ thực. Thịt yêu thú cấp bốn đối với hắn là vật đại bổ.

“Thịt của yêu thú bò tót cấp bốn? Một khối lớn như vậy? Không phải ngươi giết một con bò tót cấp bốn đấy chứ!”

Nghiễm Đông Nhân có chút kinh ngạc nói. Hắn không phải người ăn nói lung tung, Thanh Liên tiên lữ am hiểu hợp kích thuật. Hai người bọn họ liên thủ giết một con yêu thú cápa bốn, Nghiễm Đông Nhân cũng không thấy kỳ quái.

“Đúng là chuyện gì cũng không gạt được ngài. Đụng phải một con yêu bò tót cấp bốn, thuận tiện làm thịt nó.”

Giọng điệu Vương Trường Sinh binhg thản, tựa hồ đang nói đến một chuyện nhỏ nhặt.

“Sư công, đệ tử có được một vò rượu ngon, ngài khẳng định thích.”

Vương Thanh Thiến lấy ra một vò rượu tinh mỹ, vừa mở nắp bình, một mùi thơm nồng đậm bay ra.

Nghiễm Đông Nhân nhje ngửi vài cái, mặt lộ thần sắc say mê. Hắn cẩn thận đánh giá Vương Trường Sinh và Vương Thanh Thiến một chút, rồi hỏi: “Hai cha con các người một người đưa thịt, một người đưa rượu. Muốn lão phu làm việc gì cứ việc nói thẳng, lão phu cũng yên tâm ăn hơn.”

“Sự phụ, ngài nghĩ nhiều rồi, đệ tử hiếu kính sư phụ là điều nên làm.”

Vương Trường Sinh chuẩn bị đi tu tiên giới Bắc Cương một chuyến với Uông Như Yên, Tử Nguyệt tiên tử toạ trấn Thanh Liên đảo, Nghiễm Đông Nhân toạ trấn Kim Liên đảo.

Tử Nguyệt tiên tử và Vương Trường Sinh có chung mục tiêu, nàng không phản đối toạ trấn Thanh Liên dảo, dù sao nàng đi nơi nào cũng giống nhau. Nghiễm Đông Nhân thì không giống vậy, trên danh nghĩa hắn là sư phụ Vương Trường Sinh. Nhưng Vương Trường Sinh không thể bắt bược hắn ở lại Kim Liên đảo. Người tu tiên sẽ ra ngoài du lịch, không có khả năng mãi bế quan khổ tu.

“Đúng vậy! Sư công có công vất vả, chúng ta hiếu kính sư công là điều nên làm. Sư công khách khí rồi.”

Sắc mặt Nghiễm Đông Nhân nghiêm nghị, rồi nói: “Nếu các ngươi không nói, lão phu ăn không vô.”

Vương Trường Sinh cười khổ một tiếng, giải thích: “Cũng không có việc gì, chính là mong sư phụ để mắt nhiều hơn phòng ngự của Kim Liên đảo. Thu nhập từ phường thị ngày càng cao, thương gia lui tới ngày càng nhiều.”

Bời vì có vị trí thuận lợi, hơn nữa Vương gia lại có một số chính sách ưu đãi, Kim Liên đảo ngày môjt phồn hoa, làm ăn ngày một tốt. Lợi nhuận cũng ngày càng nhiều.

“Thực chỉ có như vậy?”

Nghiễm Đông Nhân vẫn có chút không thể tin tưởng, yêu thú cấp bốn cũng không phải là rau cải trắng ngoài chợ. Vương Trường Sinh cứ như thế cho hắn, hắn ăn cũng không quá yên tâm.

“Thật sự chỉ có như vậy! Ta chẳng lẽ còn có thể bức bách sư phụ đi làm chuyện khác sao?”

Sắc mặt Nghiễm Đông Nhân ngưng lại, cười tủm tỉm nói: “Vậy chúng ta hảo hảo uống vài chén, nói lại, ta cũng đã nhiều năm chưa gặp ngươi rồi.”

Hắn lấy ra một thanh thái đao hồng quang lập loè, lột da thú, thịt thú được rửa sạch máu đỏ dính bên trong.

Không qua bao lâu, mùi thịt thơm nồng đậm nhanh chóng bay ra.

Vương Trường Sinh, Nghiễm Đông Nhân và Vương Thanh Thiến uống rượu nói chuyện phiếm, không khí ở chung mười phần hoà hợp.

“Trường Sinh, ta tính đi tu tiên giớitn một chuyến, tạm thời không thể giúp ngươi trông coi Kim Liên đảo.”

Nghiễm Đông Nhân uống cạn chén linh rượu, mở miệng nói.

Vương Trường Sinh nhướng mày, đáp lời: “Ngài muốn đi tu tiên giới Trung Nguyên? Tình huống hiện tại của tu tiên giới Trung Nguyên không quá tốt, ngài vẫn nên muộn một chút hẵng đi.”

Tu tiên giới Trung Nguyên xuất hiện một đại ma đầu, nghe nói là hoàng tộc bị phong ấn, khiến cho Đại Yến vương triều đại loạn.

“Sao thê? Ngươi cũng muốn ra ngoài?”

Nghiễm Đông Nhân nghi hoặc hỏi, nếu không phải Vương Trường Sinh cũng định ra ngoài, sẽ không nói lời này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận