Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2684: Cứu người

Vương Trường Sinh vốn muốn luyện chế một món thông thiên linh bảo, nhưng trình độ luyện khí của hắn có hạn, tạm thời chưa thể luyện chế thông thiên linh bảo. Có thể luyện chế một bộ linh bảo cũng không tồi rồi.

Hắn luyện hoá Lưu ly băng diễm, có được một loại lửa mới là Huyền Ngọc băng diễm, tên này do chính hắn đặt.

Vương Trường Sinh lợi dụng Huyền Ngọc băng diễm luyện khí, hiệu suất được đề cao không ít. Nhưng hắn muốn luyện chế ra thông thiên linh bảo, còn một chặng đường dìa phải đi. Ăn một ngụm bất chấp gầy béo, Vương Trường Sinh tính luyện chế nhiều thêm mấy bộ linh bảo, đề cao thuật luyện khí, thuận lợi cho ngày sau luyện chế thông thiên linh bảo.

Hắn vẫy tay mổ cái, Huyền Ngọc băng diễm hoá thành một đạo bạch quang nhập vào trong ống tay áo hắn, biến mất không thấy.

Hắn nhìn về phía Phiên hải phiên, trong mắt tràn đầy vui mừng.

Thanh Liên đảo ở Nam Hải, có một bộ linh bảo thuộc tính thuỷ. Cho dù gia tộc xuất hiện tình huống bất trắc, có bộ linh bảo đầy đủ tỏng tay, Vương gia cũng có thể vượt qua cửa ải khó khăn.

Vương Trường Sinh bấm niệm pháp quyết, bảy cây Phiên hải phiên hào quang đại lượng. Vang lên tiếng xé gió vang dội, vô số nước biển màu lam mạnh mẽ xuất hiện. Nước biển kịch liệt quay cuồng khởi động, nhấc lên từng đợt sóng cao.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng điểm, nước biển chợt tản ra, đánh vào mặt băng trên vách đá.

Tiếng oành đùng đùng trầm đục, thạch thất kịch liệt chớp động. Tường băng vỡ nát, lộ ra vách đá phía sau.

Vương Trường Sinh thu lại pháp quyết, bảy cây Phiên hải phiên hoá thành bảy đạo lam quang, nhập vào ống tay áo hắn.

Hắn thu hồi tài liệu luyện khí, sau đó đi ra ngoài.

Ra khỏi Tử hồ điện, Vương Trường Sinh hoá thành một đạo độn quang phá không mà đi. Không qua bao lâu, hắn dừng bên trong một sơn cốc ba mặt là núi. Hai sườn vách đá cheo leo của sơn cốc mọc đầy dây hồ lô, bên trên có mười quả hồ lô có màu sắc khác nhau.

Trong cốc có một toà trang viên rộng lớn, bên trong đình đài lầu các, nhà thuỷ tạ, núi giả. Uông Như Yên đang ngồi trong một toà thạch đình, chuyên tâm đàn tấu.

Tiếng đàn tựa nước chảy, khi thì êm ả, khi thì chảy xiết.

Một lát sau, Uông Như Yên nâng lên hai tay, tiếng đàn ngừng lại.

“Phu nhân tâm tình tốt, thủ khúc này không tồi.”

Vương Trường Sinh mỉm cười tán dương.

Uông Như Yên thản nhiên cười, rồi nói: “Tính toán thời gian, bọn Thanh Sơn hẳn là đã dẫn theo đại đội tiến vào Thiên Hồ giới rồi. Ta phái Hải Đường và Anh Kiệt ra ngoài tìm tộc nhân của chúng ta. Sớm chuyển giao tổng đàn Thiên Hồ tông. Ta ở tàng kinh các của Thiên Hồ tông tìm được bảy môn công pháp cấp cao, còn có hai môn thiên phẩm công pháp. Phân biệt là “Thiên linh thập bát pháp” và “Cửu chuyển hoá giao chân kinh”.

Tổng đàn Thiên Hồ tông có không ít ảo vật, linh điền, linh dược, linh thú,…Bọn họ không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy. Tính để cho tộc nhân tiếp quản tổng đàn Thiên Hồ tông. Bọn họ đã thay linh thạch cho đại trận hộ tông, cho dù có gặp phải cường địch, cũng có thể tiếp tục che giấu Thiên Hồ tông như cũ.

Vương gia thiếu hụt công pháp, Thiên Hồ tông có hai môn thiên phẩm công pháp, thực ngoài dự kiến của Uông Như Yên. Trấn Hải tông bất quá cũng chỉ có một môn thiên phẩm công pháp.

“Hai môn thiên phẩm công pháp? Đây là chuyện tốt.”

Hai mắt Vương Trường Sinh phát sáng, tâm tình tốt.

Đúng lúc này, một đạo độn quang từ xa bay tới. Không qua bao lâu, độn quang dừng trước mặt bọn họ, chính là Diệp Hải Đường.

Diệp Hải Đường tìm được không ít bào bối ở tổng đàn Thiên Hồ tông, một bút phát tài.

Thần sắc nàng tràn ngập lo lắng, thở hồng hộc, giống như đã xảy ra chuyện gì.

“Làm sao vậy? Hải Đường, từ từ nói.”

Vương Trường Sinh nhíu mày nói.

“Cữu cữu, cữu nương, đại sự không ổn rồi. Thanh Sơn biểu ca và Điền tiên tử xảy ra chuyện rồi. Đây là tình huống cụ thể.”

Diệp Hải Đường lấy ra một tấm ngọc giản màu xanh, đưa cho Vương Trường Sinh.

Vương Trường Sinh đảo thần thức qua, sắc mặt trầm xuống.

Vương Thanh Sơn và Tử Nguyệt tiên tử đi động phủ toạ hoá của Cuồng Phong chân quân tầm bảo, đụng phải yêu thú bậc năm, hiện không rõ sống chết.

“Thanh Sơn và Điền sư muội tầm bảo đụng phải yêu thú bậc năm, đến nay vẫn không rõ tung tích. Phu nhân, chúng ta phải đi một chuyến mới được.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói.

Mấy chục đạo độn quang xuất hiện ở phía chân trời xa xa. Mười mấy tu sĩ Vương gia bay lại đây, Vương Anh Kiệt cũng ở bên trong.

“Hải Đường, ngươi dẫn người bảo vệ tổng đàn Thiên Hồ tông, kiểm kê các loại tài nguyên tu tiên. Tuyệt đối không thể để cho thế lực khác chiếm được Thiên Hồ tông. Chúng ta đi tìm Thanh Sơn và Điền sư muội.”

Vương Trường Sinh dặn dò nói.

“Ta biết rồi, cữu cữu, ngài và cữu nương yên tâm đi!”

Diệp Hải Đường vỗ ngực đáp ứng xuống dưới. Có đại trận hộ tông ở đây, đương nhiên không thành vấn đề.

Vương Trường Sinh dặn dò vài câu, sau đó quanh thân hắn và Uông Như Yên sáng lên một trận lam quang chói mắt. Hai người hoá thành hai đạo cầu vồng màu lam phá không mà đi, nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.



Chung Minh sơn mạch, một sơn cốc hẹp dài. Một thác nước màu bạc đổ xuống trên vách đá, rơi vào bên trong một hồ nước rộng hơn ngàn dặm, tạo ra vô số hơi nước.

Hơn trăm tu sĩ tụ tập bên trong sơn cốc, đại bộ phận tu sĩ trên ống tay áo đều thêu một đoá hoa sen màu xanh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận