Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1691: Theo đuôi

“Một tấm ngọc phù công kích, đổi lấy linh dược bổ khí huyết, đan dược càng tốt.”

Ngọc phù là một loại phù triện, nhưng luyện chế có khó khăn rất cao. Vì thế nên số lượng ngọc phù rất ít, ít người có thể nhìn thấy ngọc phù.

Vài tên tu sĩ đi lên phía trước trao đổi, ngọc phù này cuối cùng được một người nam trung niên Kim Đan kỳ đổi được.

“Món vật phẩm cuối cùng, địa phẩm công pháp “Bắc Hà thực kinh”. Đây là công pháp được một vị tán tu gọi là Bắc Hà tán nhan sáng tạo. Hơn ngàn năm trước, Bắc Hà tán nhân đánh vô địch thủ hơn phân nửa tu tiên giới Nam Hải. Ngay cả Hoả Liên chân nhân của Vạn Kiếm môn cũng thua dưới tay Bắc Hà tán nhân.

Thiếu phụ váy xanh lấy ra một vỏ sò màu lam lớn bằng bàn tay, lớn giọng nói.

“Bắc Hà tán nhân! Không thể nào! Thật hay giả?”

Tu sĩ ở đây xôn xao một trận, Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc. Những tu sĩ khác có khả năng không biết rõ Bắc Hà tán nhân, nhưng với hắn tựa sấm bên tai. Bắc Hà tán nhân danh chấn Đông Hoang một thời, sau lại mất tích một cách khó hiểu. Không nghĩ tới công pháp hắn sáng tạo lại xuất hiện ở Nam Hải.

“Thiên chân vạn xác, đổi lấy Vạn tiên lệnh.”

“Vạn tiên lệnh!”

Vương Trường Sinh nhướng mày, Vạn tiên trủng là một chiến trường cổ. Mấy ngàn năm trước, đại chiến tiên ma, Vạn tiên trủng chính là một trong những chiến trường. Chiến trường đó đánh một trận thiên hôn địa ám, lượng lớn người tu tiên chết trận. Từ đó chỗ này được gọi là Vạn tiên trủng, muốn đi vào Vạn tiên trủng tầm bảo cần phải có Vạn tiên lệnh.

Nếu hắn nhớ không lầm, Vạn tiên trủng có cấm chế trùng trùng, cách mấy trăm năm, cấm chế sẽ có một thời kỳ suy yếu, người tu tiên sẽ nhân cơ hội này vào đó tầm bảo.

Lấy một môn địa phẩm công pháp đổi lấy Vạn tiên lệnh, vậy cũng không thiệt. dù sao công pháp có thể phục chế, Vạn tiên lệnh lại là đồ vật có thể sử dụng nhiều lần.

Chúng tu sĩ hai mặt nhìn nhau, không ai tiến lên trao đổi.

“Nếu không có Vạn tiên lệnh, tài liệu luyện khí thuộc tính thuỷ cũng được.”

Một môn địa phẩm công pháp có giá trị hơn tài liệu luyện khí trân quý nhiều. Lúc này có hơn mười tu sĩ đi lên phía trước, truyền âm trao đổi.

Môn công pháp này cuối cùng bị Hoả Vân tán nhân đổi được, không biết có phải hắn muốn đổi cho thị thiếp hay không.

“Hội đấu giá lần này đến đây là kết thúc, cảm tạ các vị tiền bối đã tham gia.”

Cùng với lời này hạ xuống, chúng tu sĩ lục tục rời đi, ai về nhà nấy. Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử cái gì cũng không đổi được, cũng không có cách nào, bọn họ tới tương đối trễ.

Tu tiên giới Nam Hải quá lớn, Vương gia còn phải bảo vệ mấy trăm toà đảo nhỏ. Muốn đem vạn tộc nhân đến một hải vực xa xôi nhập trú cũng không dễ.”

Vì cam đoan người tranh mua không bị lộ thân phận ra ngoài, bên tổ chức sắp xếp cho khách tranh mua lần lượt rời khỏi.

Vị trí ngồi của Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử ở phía sau, dẫn đầu rời khỏi.

Phụ cận Kim quang lâu có một trà lâu cao năm tầng, bọn họ bước vào trà lâu, đi vào một gian nhã gian.

Vương Trường Sinh canh giữ bên ngoài nhã gian, Tử Nguyệt tiên tử đi vào nhã gian, đóng cửa phòng lại.

Không qua bao lâu, môt thiếu phụ ngũ quan bình thường đi ra.

Thiếu phụ váy tím chính là Tử Nguyệt tiên tử đã dịch dung. Bọn muốn theo đuôi phía sau Viên Cương, tìm cơ hội giết Viên Cương, đương nhiên cần phải dịch dung.

Tử Nguyệt tiên tử đi ra, Vương Trường Sinh đi vào nhã gian, thay một bộ y phục, phủ thêm một kiện trường bảo màu xanh, cũng sử dụng Hoá linh châu cải biến dung mạo.

Cứ như vậy, chỉ cần không dung linh thuật, cũng không cần lo lắng bị Viên Cương nhận ra.

Vương Trường Sinh lần này có mang theo Trấn Hải viên, tương đương ba đánh hai.

Bọn họ đứng bên cạnh cửa sổ, vừa lúc có thể nhìn thấy cửa Kim quang lâu.

Lục tục có người tu tiên đi ra từ Kim quang lâu, biến mất bên trong đám đông chật chội.

Sau một chén trà nhỏ thời gian, Viên Cương và Hoả Vân tán nhân đi ra. Hoả Vân tán nhân trái ôm phải ấp.

Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử liếc mắt nhìn nhau, cho nhau gật đầu rồi cùng quay người rời khỏi trà lâu.

Bọn họ đi theo phía sau Viên Cương, cách xa nhau mấy chục trượng. Trên đường người đi đường tấp nập, Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử thay phiên theo dõi, Viên Cương xem ra cũng chưa phát hiện ra điều gì dị thường.

Viên Cương đi dạo trên đường trong chốc lát, sau đó tách ra với Hoả vân tán nhân, trở về một gian khách sạn.

“Điền sư muội, ngươi ở cửa phường thị giám sát, ta ở phụ cận Kim kình điện giám sát.”

Kim kình điện là vị trí của truyền tống trận, nếu Viên Cương muốn lợi dụng truyền tống trận rời khỏi, khẳng định sẽ bị Vương Trường Sinh phát hiện.

“Được, Vương sư huynh, ngươi cẩn thận một chút.”

Cứ như vậy, hai người phân công nhau ra làm việc.

Phụ cận Kim kình điện có một trà lâu, Vương Trường Sinh bao một gian nhã gian, cửa sổ của nhã gian có thể nhìn thấy được cửa của Kim kình điện.

Thời gian bảy ngày, rất nhanh liền trôi qua.

Sáng sớm một ngày nọ, sắc trời vừa sáng, đường lớn người qua kẻ lại thưa thớt. Một người nam trung niên và một thiếu phụ váy xanh xuất hiện ở cửa lớn Kim kình điện.

“Ồ, là hắn!”

Vương Trường Sinh nhìn thấy người nam trung niên, nhẹ ồ một tiếng. Người nam trung niên là Tôn Phi Dương, lần trước khi Vương Trường Sinh trên đường đến Thần binh đảo, Tôn Phi Dương bị bậc ba yêu thú đuổi giết, Vương Trường Sinh ra tay cứu Tôn Phi Dương.

Vẻ mặt hai người vội vã, tựa như đang vội đi chỗ nào đó.

Vương Trường Sinh cũng không để ý Tôn Phi Dương, lẳng lặng quan sát Kim kình điện.

Không qua bao lâu, Hoả Vân tán nhân và Viên Cương xuất hiện trong tầm mắt Vương Trường Sinh.Có chút kỳ quái là lần này Hoả Vân tán nhân không dẫn theo hai thiếp thất như hoa như ngọc. Hắn tham gia hội đấu giá dưới lòng đất đều dẫn theo thiếp thất, hiện tại lại không, có chút không thích hợp.

Bạn cần đăng nhập để bình luận