Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3105: Loại nhu nhược (1)

Nàng đánh vào một pháp quyết, bình ngọc màu vàng phun ra một quầng sáng màu vàng, bao phủ Nguyên Từ Thần Tinh, nơi bị linh quang màu vàng che kín nhất thời bốc lên từng làn khói.

Bình ngọc màu vàng nhất thời nở rộ hào quang màu vàng, sắc mặt Trịnh Thu Nguyệt tái nhợt đi.

Trên vách đá xuất hiện một vết nứt hình trứng, vết nứt càng lúc càng lớn.

“Rắc” một tiếng, một khối Nguyên Từ Thần Tinh to bằng nắm tay rơi xuống, chỗ mặt cắt trơn nhẵn vô cùng.

Bên ngoài truyền đến một tràng tiếng nổ thật lớn, đất rung núi chuyển, tựa như có biến.

“Không ổn, bên ngoài có biến.”

Khuôn mặt Trịnh Thu Nguyệt biến sắc, kinh hô.

“Nguyên Từ Thần Tinh đã tới tay, tuy hơi nhỏ, đi ra ngoài trước rồi nói sau.”

Vương Trường Sinh thúc giục, làm người đừng quá tham lam, đạt được một khối Nguyên Từ Thần Tinh đã không tệ rồi, chia làm ba phần cũng có không ít, có thể báo cáo kết quả công tác rồi.

Trịnh Thu Nguyệt gật gật đầu, thu hồi Nguyên Từ Thần Tinh, thúc giục Động Quang Châu, nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy rõ ràng một con chim khổng lồ màu vàng hình thể thật lớn đang công kích đám người Uông Như Yên.

“Yêu cầm bậc sáu! Mau đi ra.”

Vương Trường Sinh thúc giục, kế hoạch không theo kịp biến hóa, nếu là thời gian đủ, bọn họ có lẽ có thể kiếm thêm một ít Nguyên Từ Thần Tinh, đáng tiếc một con yêu cầm bậc sáu đến phá rối.

Trịnh Thu Nguyệt và Vương Trường Sinh bay ra bên ngoài, tốc độ đặc biệt nhanh.

Bên ngoài mỏ quặng, một con chim khổng lồ màu vàng hình thể thật lớn đang công kích bốn người bọn Uông Như Yên.

Con chim khổng lồ màu vàng lông đuôi dài, đầu trụi lủi, có một đôi vuốt gấu màu đỏ xù lông, mỏ dài, giống như hai cái đũa.

Con chim khổng lồ màu vàng vỗ đôi cánh không ngừng, vô số lưỡi dao màu vàng thổi quét ra, đánh về phía bọn họ.

Cùng lúc đó, mặt đất nổi lên từng trận cuồng phong màu vàng, hướng thẳng đến bọn họ.

Nơi cuồng phong màu vàng đi qua, hư không vặn vẹo, vô số đá vụn tan vỡ, bụi đất bay lên.

Một con vượn khổng lồ màu vàng cao hơn mười trượng vung hai nắm đấm, vô số bóng nắm đấm màu đỏ quét ra, đánh về phía đối diện.

Ầm ầm ầm, sóng khí cuồn cuộn.

Một bộ phận lưỡi dao gió màu vàng cùng cuồng phong màu vàng đánh lên trên thân con vượn khổng lồ màu vàng, truyền ra một đợt tiếng kim loại giao kích trầm đục.

Một màn hào quang bảy màu dày đặc bảo vệ bốn người bọn Uông Như Yên, chặn yêu cầm bậc sáu công kích, bọn họ sắc mặt tái nhợt, trong cơ thể pháp lực ở rất nhanh trôi qua.

Mặt ngoài màn hào quang bảy màu có hình bảy loại yêu thú khác nhau, cá chép màu vàng, rùa màu đỏ, mãng xà khổng lồ màu vàng vân vân.

Phù triện phòng ngự bậc sáu Thất Yêu Hộ Linh Phù, năng lực phòng ngự tương đối mạnh.

Bọn họ khống chế trận pháp vây khốn dị thú, đột nhiên toát ra một con yêu cầm bậc sáu, nếu không phải Trần Vân Lỗi kịp thời lấy ra phù triện phòng ngự bậc sáu, bọn họ không đến mức chết, cũng không cách nào an tâm khống chế trận pháp vây khốn yêu thú bậc sáu.

“Chuyện gì vậy? Đám người Vương đạo hữu còn chưa đi ra? Bọn họ sẽ không chạy rồi chứ! Bỏ lại chúng ta hấp dẫn yêu thú?”

Trần Vân Lỗi nhíu mày nói, vẻ mặt cuống lên.

“Trần đạo hữu yên tâm, phu quân ta không phải người như vậy, kiên trì một đoạn thời gian nữa, ta tin tưởng bọn họ rất nhanh sẽ đi ra.”

Uông Như Yên tràn đầy tự tin nói.

“Hừ, lời này không nhất định, vợ chồng vốn là chim cùng rừng, đại nạn tới nơi đều tự bay, vợ chồng chung phú quý ta từng thấy không ít, cùng hoạn nạn thì ít.”

Trần Vân Lỗi không tán đồng, nói.

“Một lần này chỉ sợ để Trần đạo hữu thất vọng rồi.”

Một giọng nam tử thâm trầm vang lên, vừa dứt lời, Vương Trường Sinh và Trịnh Thu Nguyệt từ trong mỏ quặng bay ra.

“Nguyên Từ Thần Tinh tới tay rồi?”

Trần Vân Lỗi vẻ mặt đầy chờ mong, nhìn về phía Vương Trường Sinh.

Trịnh Thu Nguyệt gật gật đầu, nói: “Tới tay rồi, rời khỏi nơi này trước rồi nói tiếp.”

Một tiếng nổ vang lên, con vượn khổng lồ màu vàng bay ngược đi, thân thể cao lớn ngã xuống đất, bắn lên lượng lớn khói bụi, cánh tay trái không cánh mà bay.

Ngoài thân con vượn khổng lồ màu vàng có mấy trăm vết chém hẹp, nếu không phải thân thể con rối, đã sớm bị giết.

Con chim khổng lồ màu vàng phun ra một đạo hào quang màu vàng, hướng thẳng đến Vương Trường Sinh cùng Trịnh Thu Nguyệt.

Nắm tay phải Vương Trường Sinh bổ về phía không trung, một cái bóng nắm đấm màu xanh lam bay ra, quanh thân xuất hiện lượng lớn hơi nước màu lam, một màn nước màu lam dày đặc bỗng dưng hiện lên, che kín toàn thân.

Bóng nắm đấm màu lam và hào quang màu vàng va chạm, hào quang màu vàng nhất thời nổ tung ra, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng.

Vương Trường Sinh và Trịnh Thu Nguyệt cảm giác thân thể căng thẳng, không thể nhúc nhích, giống như một bàn tay vô hình bắt lấy thân thể bọn họ.

Con chim khổng lồ màu vàng hướng thẳng đến bọn họ, tốc độ cực nhanh.

Sắc mặt Vương Trường Sinh đỏ bừng, thân thể truyền ra một chuỗi tiếng vang của xương khớp “phốc phốc”, ngoài thân nở rộ hào quang màu lam, khí tức theo đó tăng vọt.

Một tiếng rống to đinh tai nhức óc vang lên, không gian chấn động vặn vẹo.

Con chim khổng lồ màu vàng phát ra tiếng kêu thê lương, thân thể cao lớn run lên.

Vương Trường Sinh và Trịnh Thu Nguyệt cảm giác áp lực buông lỏng, giống như bàn tay vô hình buông lỏng bọn họ.

Hào quang màu xanh lóe lên, một cái đỉnh nhỏ màu xanh xuất hiện ở trên không con chim khổng lồ màu vàng, cái đỉnh nhỏ màu xanh sau khi xoay vù vù, hình thể tăng vọt, phun ra một quầng sáng màu xanh, bao phủ con chim khổng lồ màu vàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận