Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4327: Lẻn vào lần nữa (1)

“Keng keng!”

Hai tiếng kim loại giao kích vang lên trầm nặng, hai lưỡi hái màu vàng bị cầu vồng màu lam đánh bay đi.

Hào quang màu lam lóe lên, cầu vồng màu lam hiện ra hình dáng thật, rõ ràng là một thanh phi kiếm hào quang màu lam lưu chuyển không chừng, thân kiếm dài ba thước ba, rộng khoảng một tấc, mặt ngoài thân kiếm khắc một ít hoa văn sóng nước.

Diễm Khuyết kinh hãi biến sắc, liên tiếp thi triển bí thuật, pháp lực của hắn tiêu hao rất lớn.

Mắt thấy phi kiếm màu lam sắp chém Diễm Khuyết thành hai nửa, một trận gió tanh thổi quét qua, một thanh niên áo vàng dáng người khôi ngô hiện ra. Thanh niên áo vàng răng nanh lộ ra ngoài, lưng có một đôi cánh màu vàng, khí tức so với Diễm Khuyết còn mạnh hơn một ít.

La Tiêu, Dạ Xoa tộc Đại Thừa.

La Tiêu vừa lộ mặt, nắm tay phải nở rộ hào quang màu vàng óng, tung một cú đấm.

“Keng” một tiếng kim loại giao kích vang lên, nắm tay phải của hắn cùng phi kiếm màu lam va chạm, phi kiếm màu lam bay ngược ra ngoài.

Một con sông màu lam chảy xiết dâng trào đến, mặt đất nứt ra, Thiên Hà Kiếm Tôn đứng ở trên dòng sông màu lam, vẻ mặt lạnh nhạt.

Hắn nhìn thấy La Tiêu, có chút kinh ngạc: “Ngươi đã tiến vào Đại Thừa trung kỳ?”

“Ngươi cũng có thể tiến vào Đại Thừa trung kỳ, ta cũng có thể!”

La Tiêu không cho là đúng, vẻ mặt đầy tự tin.

“Đa tạ, La đạo hữu.”

Diễm Khuyết cảm kích nói. Một lần này nếu không phải La Tiêu đuổi tới, hắn chỉ sợ dữ nhiều lành ít rồi.

La Tiêu gật gật đầu, Dạ Xoa tộc và Tinh Hỏa tộc vốn là đồng minh, môi hở răng lạnh, nếu Diễm Khuyết bị Thiên Hà Kiếm Tôn tiêu diệt, Dạ Xoa tộc cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

“Lâm đạo hữu, ba tộc chúng ta đều đang đối phó Tích tộc, cho dù muốn đánh, tiêu diệt Tích tộc lại đánh cũng không muộn, ngươi nói xem?”

La Tiêu giọng điệu thành khẩn.

Thiên Hà Kiếm Tôn lộ vẻ mặt suy nghĩ. Nếu là La Tiêu chưa chạy tới, hắn thật sự sẽ giết Diễm Khuyết, tiêu diệt Diễm Khuyết, thực lực Tinh Hỏa tộc giảm mạnh, có lợi đối với Nhân tộc phát triển.

Dạ Xoa tộc thân thể cường đại, còn nắm giữ sóng âm công kích, so với Tinh Hỏa tộc càng khó chơi hơn, La Tiêu lấy thân thể cứng rắn đối kháng phi kiếm của hắn, đây là chứng minh tốt nhất.

Thiên Hà Kiếm Tôn lấy một địch hai không có vấn đề, cho dù hắn có thể tiêu diệt Diễm Khuyết, cũng phải trả giá không nhỏ. Quan trọng nhất là, hắn nếu tử chiến với La Tiêu, Diễm Khuyết, Tinh Hỏa tộc cùng Dạ Xoa tộc có thể sẽ lui binh, như vậy áp lực của Nhân tộc lớn hơn nữa, dù sao hắn cũng không xác định Tích tộc Đại Thừa thân tử đạo tiêu hay không.

Nếu trăm phần trăm xác định Tích tộc Đại Thừa thân tử đạo tiêu, Thiên Hà Kiếm Tôn trực tiếp san bằng Thiên Tích sơn mạch.

“Tiêu diệt Tích tộc? Ngươi xác định Dịch lão quỷ thân tử đạo tiêu rồi?”

Thiên Hà Kiếm Tôn mở miệng hỏi.

“Không xác định. Nếu xác định, ta đã sớm ra tay san bằng Thiên Tích sơn mạch. Ba tộc chúng ta liên thủ, Dịch lão quỷ còn sống hay không căn bản không quan trọng.”

La Tiêu trầm giọng nói. Ba vị Đại Thừa liên thủ, cho dù Tích tộc Đại Thừa còn sống, cũng không phải đối thủ của bọn họ.

“Liên thủ? Chúng ta bây giờ giết tới Thiên Tích sơn mạch?”

Thiên Hà Kiếm Tôn tiếp tục hỏi, nếu là như thế, thì không cần chết nhiều người như vậy.

Khai chiến đến bây giờ, Nhân tộc tổn thất không ít, mấy chủng tộc phụ thuộc cũng đánh tàn phế rồi, nhưng bọn họ cũng đạt được lợi ích thật sự. Chủng tộc phụ thuộc đánh tàn phế, Nhân tộc đều sẽ an trí bọn họ thích đáng, không để bọn họ tiếp tục làm vật hi sinh, ngày sau bùng nổ chủng tộc đại chiến còn cần bọn họ xung phong ở phía trước.

“Tích tộc thời kì đỉnh phong có ba vị Đại Thừa, khẳng định có con bài chưa lật lợi hại, để tiểu bối đi đối phó Tích tộc là được, chúng ta tọa trấn hậu phương chỉ huy, mang con bài chưa lật của Tích tộc chậm rãi thử ra, bảo vật của Tích tộc, ai đạt được chính là của người đó, còn có địa bàn Tích tộc khống chế, chúng ta không cần thiết nội chiến, bây giờ việc cấp bách là diệt Tích tộc, ân oán của chúng ta về sau lại tính, như thế nào?”

La Tiêu trầm giọng nói.

Diễm Khuyết bây giờ trạng thái rất kém, công phá Thiên Tích sơn mạch, không có khả năng chia đều bảo vật. Nếu xảy ra chiến đấu, bọn họ chưa chắc có thể chiếm thượng phong.

Thiên Hà Kiếm Tôn trầm ngâm một lát, gật đầu nói: “Không thành vấn đề, hy vọng các ngươi ước thúc tốt người của mình, chiếm lĩnh địa bàn Tích tộc trước, từng bước một đẩy mạnh đi!”

Bây giờ đánh hạ Thiên Tích sơn mạch, lợi ích Nhân tộc đạt được có hạn.

Huyền Thanh Tử đang tu luyện linh vực, hắn nếu thần thông đại thành, Nhân tộc có thể đạt được càng nhiều ích lợi hơn.

Đông Ất Châu của Tích tộc dùng để độ đại thiên kiếp quả thật không tệ, nhưng Tích tộc Đại Thừa mấy vạn năm chưa lộ diện, nói không chừng chết ở dưới đại thiên kiếp rồi, Đông Ất Châu chỉ sợ không còn nữa.

Nếu Tích tộc Đại Thừa còn sống, khẳng định mang theo Đông Ất Châu. Nếu Tích tộc Đại Thừa đã chết, Đông Ất Châu nhắm chừng cũng không còn nữa, La Tiêu nói cũng không sai, Tích tộc truyền thừa lâu đời, con bài chưa lật không ít, Diễm Khuyết đã chịu một cái thiệt thòi nhỏ.

“Một lời đã định.”

La Tiêu lập tức đáp ứng.

Thiên Hà Kiếm Tôn thu hồi phi kiếm, hóa thành một cầu vồng màu lam xé gió mà đi.

“La đạo hữu, chúc mừng nha! Nhiều năm không gặp, không ngờ ngươi đã tiến vào Đại Thừa trung kỳ.”

Diễm Khuyết hướng La Tiêu chúc mừng, vẻ mặt đầy hâm mộ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận