Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2786: Hoá thần trung kỳ, Hoàng Vân Nhi đút lót (1)

Thanh niên thanh sam đang không ngừng nói gì đó, Diệp Hải Đường và Phương Mộc đều nghe không hiểu.

Hai mắt Diệp Hải Đường sáng lên một trận ô quang, thanh niên thanh sam liếc mắt nhìn một cái. Ánh mắt trở nên dại xuống, bay tới hướng Diệp Hải Đường.

Tay phải Diệp Hải Đường đặt trên đầu hắn, thi triển Sưu hồn thuật.

Một lát sau, Diệp Hải Đường buông tay, thanh niên thanh sam ngất một bên, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

“Hắc La giới, hạ giới trực thuộc Ma giới. Nơi này tràn ngập ma khí, không có linh khí.”

Sắc mặt Diệp Hải Đường có chút khó coi. Điều này có nghĩa bọn họ phải sửa tu công pháp, nếu không sẽ không thể tiếp tục tu luyện.

“Cái gì? Hạ giới trực thuộc Ma giới?”

Phương Mộc kinh ngạc, trợn mắt há mồm nói.

“Cách nơi này vạn dặm có một toà đại phường thị. Chúng ta qua đó trước đi! Trước tiên phải hiểu ngôn ngữ và văn tự nơi đây, yên ổn xuống dưới rồi tính tiếp.”

Diệp Hải Đường đánh một đạo pháp quyết vào thanh niên thanh sam, sau đó cùng Phương Mộc phá không đi. Chân trước bọn họ rời khỏi,thânh niên thanh sam cũng chậm rãi tỉnh lại.

Hắn gãi gãi đầu, đầy mờ mịt, tiếp tục chạy đi.



Thiên Hải giới, Vẫn tiên đảo.

Phía tây bác đảo, một ngọn núi màu đen ẩn mình trong mây mù thỉnh thoảng truyền ra từng trận nổ đùng thật lớn.

Đỉnh núi có một trang viên đã lụi bại, vách tường sụp xuống hơn phân nửa. Bậc thềm đá màu đen trải dài từ chân núi đến đỉnh núi.

Trung ương trang viên là một hồ nước màu đen lớn trăm mẫu. Ở giữa hồ nước có một thạch đình lục giác cao ngàn trượng. Thạch đình lực giác bị một lớp thuỷ mạc dày đặc màu đen che kín.

Hoàng Phú Quý ngồi ở bên trong, thần sắc kích động.

“Đáng chết, ngay cả linh bảo cũng không thể bài trừ. Chẳng lẽ ta phải chết ở nơi này sao!”

Hoàng Phú Quý lẩm bẩm, trong giọng điệu mang theo một tia nức nở.

Hắn và tu sĩ Thái Dương tông, Huyền Ngọc cung đến đây tìm bảo. Thật vất vả mới tìm được, vừa nhìn thấy bảo vật tu sĩ hai bên liền ra tay đánh lớn. Hoàng Phú Quý lấy đi hai kiện bảo vật rồi rời khỏi. Thời điểm đi qua nơi này, hắn ngắt lấy một gốc linh dược vạn năm, nên bị nhốt bên trong thạch đình.

Hắn nhìn về hồ nước màu đen ở bốn phái, mặt lộ thần sắc tuyệt vọng.

“Chẳng lẽ thật sự bị Thải Liên tiên tử nói trúng? Nơi này chính là chỗ chết của ta?”

“Không có khả năng, lão phu cũng không phải lần đầu bị cấm chế vây khốn. Ta không tin ta không thể rời khỏi nơi này.”

Hoàng Phú Quý nổi giận, sử dụng linh bảo công kích thuỷ mạc màu đen.

Tiếc nuối là công kích gì cũng không thể phá đi thuỷ mạc màu đen.

Nếu hắn không đoán sai, đây là cấm chế liên hoàn. Có thể là thời điểm tu sĩ Huyền Ngọc cung và Thái Dương tông ra tay đánh nhau, làm xúc động cấm chế này.

Hắn chỉ có thể hy vọng tu sĩ Huyền Ngọc cung hoặc Thái Dương tông sẽ tìm tới nơi này. Hắn có thể giao ra bảo vật, đổi lấy cơ hội sống.



Huyền Dương giới, Huyền Linh đảo.

Huyền Linh phong, cửa lớn một gian luyện công chợt mở ra, Vương Trường Sinh đi ra, sắc mặt đầy vui mừng.

Vương Trường Sinh bế quan hơn một trăm hai mươi năm, dùng tám mươi năm sửa tu công pháp, lại khổ tu hơn bốn mươi năm. Nay thuận lợi tiến vào Hoá thần trung kỳ.

Tính toán kỹ, hắn từ Hoá thần sơ kỳ đến Hoá thần trung kỳ tốn tổng cộng hơn ba trăm năm. Tốc độ tu luyện này ở hạ giới xem như nhanh, nhưng ở Huyền Dương giới thì lại chậm.

Tu sĩ có tư chất đặc biệt tốt ở Huyền Dương giới, nếu cung cấp đủ tài nguyên, trong ba trăm năm tu luyện đến Hoá thần không thành vấn đề. Nghìn năm tu luyện đến Luyện hư kỳ. Nếu có thể làm được điều này, chính là thiên tài. Loại tu sĩ như vậy ở Huyền Dương giới cũng không nhiều, đều là nhân tài được các thế lực lớn tỉ mỉ bồi dưỡng.

Vương Trường Sinh đã hơn tám trăm tuổi, có tu vi Hoá thần trung kỳ. Nếu ở Đông Ly giới xem như không tồi, nhưng ở Huyền Dương giới chỉ có thể xem là tiêu chuẩn bình thường. Chính vì nguyên nhân này, tài nguyên tu tiên ở Huyền Dương giới rất phong phú. Điểm này, nhìn vào phúc lợi khi nhập môn của Vương Trường Sinh thì biết.

Uông Như Yên còn chưa xuất quan, công pháp âm luật tu luyện tương đối khó khăn. Mong là sẽ không trì hoãn quá nhiều thời gian.

Hiện tại Vương Trường Sinh cần tăng năng lực của bản thân. Hắn vừa mới tiến vào Hoá thần trung kỳ, không thể tiếp tục bế quan, nếu tiếp tục bế quan không mang lại bao nhiêu ích lợi. Hắn định nâng cao năng lực luyện khí, mượn điều này đứng vững gót chân ở Huyền Dương giới. Muốn mua Cửu long đan cũng cần không ít linh thạch.

Có một môn tài nghệ tuỳ thân, đi khắp thiên hạ cũng không sợ đói.

Hắn mở ra cửa Huyền Linh cung, đi ra ngoài.

Sau đó đại khai thần thức, cẩn thận quét một lượt tình huống trên đảo. Sau khi tiến vào Hoá thần trung kỳ, thần thức của Vương Trường Sinh có thể phóng ra hơn hai ngàn dặm. Một ngàn năm trăm dặm sẽ nhìn tương đối rõ ràng, vượt qua một nghìn năm trăm dặm thì tương đối mơ hồ.

Trên đảo tất cả đều bình thường, đệ tử Trấn Hải cung mỗi người một bổn phận.

Vương Trường Sinh huýt sáo một tiếng, nhìn về hướng xa xa.

Không qua bao lâu, một viên cầu thật lớn màu vàng từ xa xa lăn đến. Từ chân núi lăn lên đến đỉnh núi, xuất hiện trước mặt Vương Trường Sinh.

Hoàng quang chợt loé, viên cầu màu vàng hoá thành một con chuột to béo, chính là Song đồng thử.

“Cấp bốn thượng phẩm, ngươi tiến cấp nhanh như vậy sao?”

Vương Trường Sinh có chút kinh ngạc nói. Trước khi hắn bế quan, Song đồng thử là cấp bốn trung phẩm. Hơn một trăm năm trôi qua nó đã tiến cấp lên cấp bốn thượng phẩm. Tốc độ tu luyện này nhanh hơn so vơi đại bộ phận Nguyên Anh tu sĩ ở Đông Ly giới.

Bạn cần đăng nhập để bình luận