Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2693: Vương Minh Nhân thứ hai (1)

Nửa ngày sau, Phi long tại thiên đồ dừng ở một biển hoa đủ mọi màu sắc. Một gốc cự hoa bảy sắc cao hơn mười trượng, mười phần hiển lộ. Cành hoa thô dài mọc ra không ít gai vàng sắc nhọn, trên nụ hoa thật lớn có gương mặt dữ tợn của một cô gái.

“Hoa yêu, có chút thú vị.”

Trên mặt Vương Trường Sinh lộ ra thần sắc hứng thú. Gốc hoa yêu này là cấp bốn thượng phẩm, Mộc yêu chỉ là cấp bốn trung phẩm. Từ phản ứng của Song đồng thử, một vị Nguyên Anh tu sĩ của Huyền Linh môn đã mất tích ở đây, khí tức biến mất ở nơi này.

Hoa yêu cũng phát hiện ra đoàn người Vương Trường Sinh. Biển hoa kịch liệt quay cuồng, hình thể hoa yêu rất nhanh thu nhỏ lại.

Đúng lúc này, biển hoa tạo nên từng trận gợn sóng. Vô số lam quang mạnh mẽ xuất hiện, chợt hoá thành một bàn tay to lớn màu lam. Giống như mò kim đáy biển vậy, chụp lên trên hoa yêu.

Lượng lớn linh hoa nháy mắt trướng đại, đánh về phía bàn tay to màu lam.

Tiếng nổ oành đùng đùng vang lên, dày đặc linh hoa bị bàn tay màu lam niết vỡ nát.

Nụ hoa của Hoa yêu nở rộ, phun ra một mảng thanh quang, nâng bàn tay to màu lam lên.

Hoa yêu đang muốn bỏ chạy, chợt hét lên một tiếng đau đớn. Thân thể hoa yêu kịch liệt vặn vẹo, giống như đang phải chịu một thống khổ nào đó vậy.

Tiếng xé gió chói tai vang lên, một quyền ảnh màu lam mạnh mẽ bắn đến. Quyền ảnh màu lam tản mát ra một cỗ hàn ý lạnh đến thấu xương, chính là Kiền Lam hàn khí.

Một tiếng trầm nặng, quyền ảnh màu làm đánh lên trên người hoa yêu. Nháy mắt bạo liệt mở ra, hoá thành một cỗ hàn khí màu lam, che kín toàn thân hoa yêu. Hoa yêu lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được dần kết băng.

Một đạo đao khí có thuỷ khí mênh mông từ trên trời giáng xuống, chém Hoa yêu bị đóng băng thành hai nửa. Một viên tinh thạch màu xanh lớn bằng nắm tay ba ra. Trên tinh thạch màu xanh có lấm tấm một chút hồng sắc.

Vương Trường Sinh thả Mộc yêu ra, Mộc yêu đi đến bên cạnh thi thể Hoa yêu, phân ra vô số nhánh bụi gai màu xanh, bao vây lấy tinh thạch màu xanh. Tinh thạch màu xanh là tinh hạch của Hoa yêu, tương đương với nội đan của yêu thú. Hỗ trợ rất lớn đối với sự tiến cấp của Mộc yêu.

Song đồng thử nhảy xuống từ trên vai Vương Trường Sinh, nó dạo một vòng quanh thi thể Hoa yêu, chợt chạy tới một phương hướng.

Uông Như Yên thu hồi thi thể Hoa yêu, Mộc yêu và Song đồng thử di động trên mặt đất.

Một lát sau, Song đồng thử đứng trước một đám núi lửa.

“Hoa yêu đã tới nơi này! Sẽ không phải là nó truy kích Lý sư đệ nên đuổi theo đến đây chứ?”

Huyền Linh chân nhân nghi hoặc nói.

“Hẳn là không phải, khí tức của sư đệ ngươi biến mất ở biển hoa. Có khả năng Hoa yêu truy kích tu sĩ khác, cũng có thể là Điền sư muội.”

Ánh mắt Vương Trường Sinh ngưng trọng. Khứu giác của Song đồng thử linh mẫn, tuyệt đối sẽ không xảy ra sai sót.

Có thể khẳng định, Hoa yêu đã tới nơi này. Có lẽ là truy kích Nguyên Anh tu sĩ khác.

“Vị tu sĩ khác bị ngộ hại không có di vật nào sao?”

Uông Như Yên hỏi Huyền Linh chân nhân.

Huyền Linh chân nhân lấy ra một tấm bồ đoàn màu xanh, Song đồng thử ngửi vài cái, không có gì dị thường.

“Có thể là Bạch Linh Nhi, cũng có thể là Tử Nguyệt tiên tử.”

Vương Trường Sinh trầm giọng nói. Song đồng thử cũng không ngửi được khí tức của tu sĩ Huyền Linh môn đó. Người còn lại đương nhiên là Tử Nguyệt tiên tử và Bạch Linh Nhi.

Đương nhiên, cũng có khả năng là yêu thú khác. Nhưng xem xét từ hơn mười cái hố trên mặt đất, không giống như là yêu thú.

“Vương tiền bối, vãn bối nguyện ý đi trước dò đường, nhìn xem đến cuối cùng là cái gì.”

Dương Phong Minh chủ động xin đi giết giặc. Hắn chỉ còn mấy chục năm thọ nguyên, sớm hay muộn cũng phải chết. Nếu có thể giúp Thanh Liên tiên lữ làm chút chuyện, gia tộc của hắn cũng có thể tranh được chút lợi ích.

Ánh mắt Vương Trường Sinh lộ ra chút tán thưởng, dặn dò: “Được, ngươi đi trước xem đường đi. Nếu gặp phải nguy hiểm, ta sẽ ra tay cứu ngươi.”

Dương Phong Minh lên tiếng đáp ứng, hắn lấy ra một viên châu màu xanh nhạt, đánh vào đó một đạo pháp quyết. Viên châu màu xanh xoay tròn chuyển động, sau đó buông xuống một mảng sáng mờ màu xanh che kín toàn thân hắn.

Dương Phong Minh thả người bay về hướng đàn núi lửa. Hắn vừa tiến vào đàn núi lửa, trời cao liền truyền đến từng trận lôi minh đinh tai nhức óc. Mấy đạo tia chớp thô to màu đỏ cắt ngang chân trời. Từ trên trời giáng xuống, bổ lên trên mảng sáng mờ màu xanh. Đồng thời mặt đất trào ra một cỗ hoả diễm màu đỏ, bay thẳng đến Dương Phong Minh.

Mảng sáng mờ màu xanh bao bọc Dương Phong Minh không ngừng chớp động. Chống đỡ không đến mười tức, mảng sáng mờ màu xanh chợt thoát phá. Viên châu màu xanh hoá thành một đống mảnh vụn.

Vang lên một trận tiếng lôi minh thật lớn, hơn mười đạo tia chớp thô to cắt ngang chân trời, nháy mắt xuất hiện trên đỉnh đầu Dương Phong Minh.

Sắc mặt Dương Phong Minh trắng nhợt. Đúng lúc này, một bàn tay mênh mông màu lam xuất hiện giữa không gian trống rỗng, chặn lại hơn mười đạo tia chớp màu đỏ.

Tiếng nổ oành đùng đùng, bàn tay màu lam tán loạn mở ra, hoá thành nhiều điểm linh quang biến mất không thấy.

Dương Phong Minh nhân cơ hội này lui ra ngoài, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

“Phòng ngự pháp bảo thông thường không thể dùng, nhắm chừng phải là phòng ngự linh bảo mới được.”

Uông Như Yên có chút suy nghĩ nói.

Bạn cần đăng nhập để bình luận