Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 2694: Vương Minh Nhân thứ hai (2)

Vương Trường Sinh thu hồi Mộc yêu và Song đồng thử, nhấc lên tay phải, bay ra mười tám đạo lam quang, vòng quanh bọn họ xoay chuyển không ngừng. Vô số nước biển màu lam trào ra, hoá thành một lớp thuỷ mạc màu lam thật lớn, bảo hộ bọn họ ở bên trong.

Đoàn người đi về hướng núi lửa, tốc độ cũng không nhanh.

Tiếng gầm rú không ngừng vang lên, từng đạo tia chớp màu đỏ đánh xuống, dừng trên thuỷ mạc màu lam. Giống như cát hoà vào biển lớn vậy, biến mất vô tung vô ảnh. Cuồn cuộn lửa cháy tới gần thuỷ mạc màu lam, nhất thời bộc phát ra một cỗ sương trắng.

Một lúc lâu sau, bọn họ rời khỏi đàn núi lửa. Một toà cự phong thẳng đứng ẩn mình trong làn mây sừng sững trước mặt bọn họ. Sườn núi trở lên bị sương mù dày đặc che lấp, thấy không rõ tình huống bên trong.

“Ồ, chân núi có gì đó.”

Uông Như Yên nhẹ ồ một tiếng, Ô phượng pháp mực lơ lửng ở mi tâm.

Vương Trường Sinh thả ra Mộc yêu và Song đồng thử. Mộc yêu chui vào trong lòng đất, mặt đất có dao động rất nhỏ.

Không qua bao lâu, một viên châu lớn bằng quả trứng chim bay ra từ trong lòng đất, dừng trên tay Vương Trường Sinh.

“Cảm ứng châu, hình như là Cảm ứng châu do Điền sư muội luyện chế.”

Vương Trường Sinh có chút không xác định nói. Hắn đưa Cảm ứng châu cho Huyền Linh chân nhân.

Huyền Linh chân nhân cẩn thận quan sát, sau đó thẳng thắn lắc đầu: “Khoả Cảm ứng châu này đặc tính nhẹ nhàng, không phải Cảm ứng châu mà Huyền Linh môn sở hữu. Hẳn không phải đồ vật của Lưu sư muội.”

Có thể xuyên qua đàn núi lửa, ít nhất phải có linh bảo phòng ngự. Pháp bảo bình thường căn bản không ngăn được cấm chế của đàn núi lửa.

Tử Nguyệt tiên tử vừa hay có một món linh bảo phòng ngự là Kim quy thuẫn, còn là Vương Trường Sinh cho nàng.

“Hẳn là Điền sư muội, khả năng nàng bị nhốt ở chỗ này.”

Uông Như Yên nhìn về hướng cự phong, sắc mặt trở nên ngưng trọng hẳn.

Mộc yêu và Song đồng thử đi trước mở đường, tốc độ cũng không nhanh. Bọn họ theo ở phía sau.

Nửa khắc đồng hồ sau, bọn họ đi tới đỉnh núi. Xuất hiện một toà qunagr trường đá rộng lớn, mặt đá mọc đầy rêu xanh. Một toà cự tháp màu xanh cao hơn trăm trườn toạ lạc tại trung ương quảng trường. Trên thân tháp có khắc ba chữ cái to “Cuồng phong tháp”. Linh quang lưu chuyển không ngừng, có thể nhìn thấy vô số phù văn huyền ảo.

“Cuồng phong tháp. Nơi này thật sự là động phủ toạ hoá của Cuồng Phong chân quân, dường như có người đã xông vào.”

Huyền Linh chân nhân kinh ngạc nói, ánh mắt như lửa nóng.

“Vương tiền bối, vãn bối đi trước dò đường.”

Dương Phong Minh chủ động xin đi giết giặc. Hắn thả ra một con linh hồ màu xanh đi ở phía trước, hắn theo ở phía sau. Một người một thú tiến vào Cuồng phong tháp/

Một lát sau, Dương Phon Minh đi ra, thần sắc hung phấn nói: “Vương tiền bối, Uông tiền bối, nơi này là động phủ toạ hoá của Cuồng Phong chân quân. Truyền thừa của hắn ở bên trong.”

Vương Trường Sinh thu hồi Mộc yêu và Song đồng thử, nâng bước đi vào, những người khác cũng theo ở phía sau.

Đi vào Cuồng phong tháp, nghênh diện là một đại điện rộng mở. Sàn được dùng một loại đá chuyên dụng màu xanh lát thành. Trên tường có khắc một bức bích hoạ, bích hoạ là một người nam thanh sam khống chế cuồng phong, còn có một hàng văn tự giới thiệu.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên nhìn thấy người nam trên bức hoạ, vẻ mặt khiếp sợ, hai mắt nhìn nhau.

“Không thể nào! Trên đời lại có người giống nhau như vậy?”

Vương Trường Sinh lẩm bẩm, ánh mắt nhìn chằm chằm người nam thanh sam.

Người nam thanh sam và Vương Minh Nhân giống nhau như đúc, như là từ một khuôn đúc ra.

“Các ngươi nhận ra người này sao? Hắn thật sự là Cuồng Phong chân quân?”

Uông Như Yên trầm giọng hỏi. Từ văn tự trên thạch bích, người nam thanh sam chính là Cuồng Phong chân quân. Không có ai sẽ cố ý lưu lại bức hoạ người khác ở động phủ toạ hoá của mình.

“Người này chính là Cuồng Phong chân quân. Tổ tiên Dương gia chúng ta xuất hiện cùng hắn, trong tộc có lưu lại bức hoạ của hắn.”

Dương Phong Minh khẳng định.

“Có thể là bộ dáng giống nhau đi!”

Ngoài miệng Vương Trường Sinh nói như vậy, nhưng trong lòng lại nhấc lên từng đợt sóng. Thường mà nói, huynh đệ song sinh mới có thể có bộ dáng giống nhau như đức. Huynh đệ ruột thịt cùng lắm cũng chỉ có thể có chút tương tự. Nếu nói lớn lên giống nhau như đúc, đúng là hiếm thấy.

Vương Minh Nhân và Cuồng Phong chân quân hiển nhiên là hai người khác nhau. Bọn họ sinh tồn cách nhau vạn năm thời gian, chẳng lẽ là luân hồi? Hay là trùng hợp?

Cầu thang thông lên lầu hai rõ ràng có dấu chân người, hiển nhiên có người đã tới đây.

Phía cuối cầu thang có một đạo màn hình thanh quang lập loè, chặn lại đường đi của bọn họ. Bọn họ không thấy rõ tình hình bên trong.

Huyền Linh chân nhân lấy ra hai thanh phi đao màu xanh, bổ lên trên màn hình màu xanh. Truyền ra hai tiếng kêu trầm đục, màn hình màu xanh không sứt mẻ gì.

Hơn mười Nguyên Anh tu sĩ liên thủ công kích, màn hình màu xanh vẫn không chút sứt mẻ.

“Được rồi, để ta đến!”

Vương Trường Sinh bảo bọn họ lui ra. Hắn đi đến trước màn hình màu xanh, tay phải sáng lên một trận lam quang chói mắt, nện lên màn hình màu xanh.

Tiếng “Phành” trầm đục, màn hình màu xanh lõm xuống, dường như muốn thoát phá ra.



Tử Nguyệt tiên tử ngồi xếp bằng ở trên đài đá cao, hai mắt vô thần.

Nàng đã bị nhốt hơn nửa năm, nếu không có người ngoài xâm nhập, khả năng nàng có thể thoát vây cực kì nhỏ.

Đột nhiên, cầu thang lầu hai xuất hiện chớp động rất nhỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận