Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3902: Cửa trước ngăn sói cửa sau gặp hổ (2)

Lâm Thước phun ra một ngụm lớn tinh huyết, trên mặt lộ ra vẻ mặt khó có thể tin: “Trung phẩm thông thiên linh bảo!”

Hạt châu khổng lồ màu lam nện xuống, tường lửa màu đỏ tán loạn, Lâm Thước cũng biến mất không thấy nữa.

Không gian ở ngoài trăm dặm sáng lên một ánh lửa màu đỏ, Lâm Thước hiện ra, sắc mặt hơi tái nhợt.

Theo một tiếng xé gió vang lên, một hư ảnh nắm đấm thật lớn màu lam bay vút đến, nơi hư ảnh nắm đấm màu lam đi qua, không gian xuất hiện từng vết nứt, hư ảnh nắm đấm màu lam không ngừng phóng to, khí thế kinh người.

Cùng lúc đó, hạt châu khổng lồ màu lam đập tới, nếu như bị hạt châu khổng lồ màu lam đập trúng, không chết cũng tàn phế.

Lâm Thước lấy ra một tấm gương cổ lóe ra ánh sáng đỏ, đánh vào một pháp quyết, mặt tấm gương cổ sáng lên ánh sáng đỏ chói mắt, phun ra một quầng sáng màu đỏ, che kín phạm vi trăm dặm. Hạt châu khổng lồ màu lam bị quầng sáng màu đỏ che kín, dừng ở giữa không trung.

Hắn há mồm, một đạo ánh sáng đỏ bay ra, hóa thành một con rắn lửa toàn thân màu đỏ, tản mát ra nhiệt độ cao khủng bố.

Rắn lửa màu đỏ vòng quanh hắn bay lượn không ngừng, hình thể tăng vọt, nhanh chóng phóng to, biến thành một con giao long lửa màu đỏ, giương nanh múa vuốt đón đỡ hư ảnh nắm đấm màu lam.

Tiếng ầm ầm ầm nổ vang, hư ảnh nắm đấm màu lam bị giao long lửa màu đỏ đánh vỡ nát, thân thể giao long lửa màu đỏ nổ tung, hóa thành một mảng lửa màu đỏ, ngọn lửa màu đỏ chợt ngưng tụ, hóa thành một con rắn lửa màu đỏ.

Linh diễm bậc sáu!

Lâm Thước có chút đắc ý. Hắn tốn hơn một ngàn năm thời gian, luyện hóa nhiều ngọn linh diễm bậc năm, lúc này mới bồi dưỡng ra một ngọn linh hỏa bậc sáu.

Một con chim lửa màu lam tuyết lao tới, rắn lửa màu đỏ nghênh đón, không qua bao lâu, rắn lửa màu đỏ đã rơi vào thế yếu.

“Ngươi cũng có linh diễm bậc sáu!”

Lâm Thước kinh ngạc nói.

Chim lửa màu lam tuyết không ngừng đuổi theo mổ rắn lửa màu đỏ, hình thể rắn lửa màu đỏ càng lúc càng nhỏ, căn bản không phải đối thủ.

Lâm Thước đang muốn hỗ trợ, một tiếng sáo du dương vang lên, một làn sóng âm màu xanh thổi quét đến, nơi đi qua, không gian xé rách ra.

Vết rách dày đặc trải rộng phạm vi trăm dặm, vết rách dày đặc bện thành một mạng nhện thật lớn, thanh thế làm người ta sợ hãi.

Lâm Thước không dám sơ ý, vội vàng lấy ra một cây giáo ánh sáng đỏ lưu chuyển không chừng, nghênh đón, đồng thời lấy ra một tấm khiên màu đỏ, che ở trước người.

“Keng!”

Một tiếng kim loại va chạm trầm đục vang lên, cây giáo màu đỏ cùng sóng âm màu xanh va chạm, giống như diều đứt dây, bay ngược ra ngoài, sóng âm màu xanh lướt qua tấm khiên màu đỏ, đánh lên hộ thể linh quang của Lâm Thước.

Hộ thể linh quang của Lâm Thước lóe lên không ngừng, linh quang ảm đạm xuống. Hắn phun ra một ngụm lớn máu tươi, bay ngược ra ngoài.

Một con rồng nước màu lam dài hơn trăm trượng từ đáy biển bay ra, rất nhanh đã lao tới trước mặt Lâm Thước.

Lâm Thước bấm pháp quyết, mười hai cây cờ phướn màu đỏ trào ra ngọn lửa hừng hực, đánh về phía rồng nước màu lam.

Tiếng ầm ầm ầm nổ vang, sương trắng tràn ngập.

Một bóng người khôi ngô từ trong rồng nước màu lam bay ra, rõ ràng là một thanh niên áo lam dáng người khôi ngô, chính là Vương Trường Sinh lợi dụng Thiên Huyễn Châu thay đổi dung mạo.

Bọn họ một đường ở đáy biển truy kích, nếu là tới trễ một lát nữa, Vương Hướng Vinh đã bị giết.

Xuất phát từ cẩn thận, Vương Trường Sinh vẫn chưa sử dụng diện mạo thật.

Lâm Thước cả kinh biến sắc, phất tay áo, ba cây phi đao lóe ra ánh sáng đỏ bắn ra, nháy mắt kết hợp một thể, hóa thành một lưỡi đao khổng lồ chọc trời màu đỏ, chém về phía Vương Trường Sinh.

Nắm tay phải Vương Trường Sinh chợt hiện ra ánh sáng lam chói mắt, nghênh đón.

“Keng” một tiếng vang trầm, lưỡi đao khổng lồ chọc trời bay ngược đi, thân đao xuất hiện một ít vết mẻ thật nhỏ.

Lâm Thước đang muốn làm phép tránh đi, cảm giác nhiệt độ phụ cận đột nhiên giảm, không gian xuất hiện lượng lớn băng vụn màu đen.

Chính là băng sát chi khí phá rối.

Vương Trường Sinh đánh một quyền về phía Lâm Thước, hộ thể linh quang của Lâm Thước tan vỡ, đầu bị Vương Trường Sinh một quyền đánh nát, đổ máu ngay tại chỗ.

Một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, một lá bùa lóe ra ánh sáng bạc từ ống tay áo Vương Trường Sinh bay ra, nháy mắt dán ở trên thân Nguyên Anh cỡ nhỏ, một cái bình ngọc màu lam từ trên trời giáng xuống, thu đi Nguyên Anh cỡ nhỏ, toàn bộ quá trình thành thạo đến cực điểm.

Lúc này, Lưu Ly Băng Diễm đã cắn nuốt rắn lửa màu đỏ, muốn tiến giai thành linh diễm bậc bảy, nó cần cắn nuốt lượng lớn linh diễm bậc cao mới được.

Vương Trường Sinh lục soát lấy đi nhẫn trữ vật trên người Lâm Thước, hắn bảo vật cũng không để lọt.

“Thật sự là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đạt được mà không tốn công phu, không ngờ ở nơi này đụng tới các ngươi.”

Một giọng nam tử băng lạnh vô tình từ chân trời truyền đến.

Vừa dứt lời, một đạo cầu vồng màu vàng kim lướt qua không gian, dừng ở trên trời, chính là Kim Hồng Chân Nhân.

Nhìn thấy Kim Hồng Chân Nhân, Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên sắc mặt căng thẳng.

“Lần trước các ngươi chạy nhanh, một lần này thì khó rồi, giao ra Chấn Hồn La, để lão phu hạ cấm chế, góp sức cho lão phu, lão phu có thể bỏ qua chuyện cũ.”

Kim Hồng Chân Nhân giọng điệu ôn hòa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận