Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 5303: Diệp Tuyền Cơ trở về (1)

“Đi!”

Ngón tay Đông Diệu hướng hào quang màu trắng điểm nhẹ một cái, hơn mười vạn quả cầu lửa màu đỏ ném thẳng về phía hào quang màu trắng.

Hào quang màu trắng dừng lại, hiện ra bóng dáng tàu Băng Sư, Vương Thanh Sơn, Diệp Tuyền Phong, Diệp Vân Phi, Trần Nguyệt Dĩnh cùng Diệp Ngọc Hoàn đứng trên boong tàu, sắc mặt ngưng trọng.

Huyền Thanh Tử khống chế tàu Huyền Thanh, dẫn theo một bộ phận tu sĩ chạy trốn, muốn dẫn dắt rời đi một bộ phận kẻ địch, nhưng kẻ địch nhằm vào tàu Băng Sư, căn bản mặc kệ tàu Huyền Thanh, một bộ dáng muốn đuổi tận giết tuyệt.

“Ta lưu lại đoạn hậu, các ngươi mau rút. Vân Phi, Ngọc Hoàn, các ngươi nếu có thể quay về Huyền Dương giới, nhất định phái người tìm được Tuyền Cơ, bảo nàng trở về, gia tộc đang lúc nguy nan, cần nàng tọa trấn.”

Diệp Tuyền Phong truyền âm nói, vẻ mặt ngưng trọng.

Bọn họ ở Thiên Khung giới không có minh hữu nào, Thiên Khung phái rất có thể đã bán đứng bọn họ, nếu không kẻ địch không có khả năng ở trên đường ngăn chặn bọn họ. Nếu không phải Vương Thanh Sơn phát hiện khác thường, bọn họ lao đầu vào vòng mai phục, nhắm chừng đã toàn quân bị diệt.

Phải có người đoạn hậu, bằng không bọn họ đều không chạy thoát. Bọn họ có Khóa Linh Bảo Thuyền, kẻ địch cũng có Khóa Linh Bảo Thuyền, kẻ địch còn có thể liên hệ minh hữu vây đuổi chặn đường, về lâu về dài, bất lợi đối với bọn họ.

“Tuyền Phong lão tổ, bảo trọng, ngài nhất định phải sống sót.”

Diệp Vân Phi sắc mặt ngưng trọng, hắn biết lúc này không phải thời điểm dài dòng lê thê, bọn họ rời khỏi sớm một chút, Diệp Tuyền Phong nói không chừng còn có thể thoát thân, kéo dài quá lâu đối với bọn họ đều bất lợi.

Diệp Tuyền Phong bay ra khỏi tàu Băng Sư, phất phất tay.

Diệp Ngọc Hoàn bấm pháp quyết, tàu Băng Sư sáng lên hào quang màu trắng chói mắt, hóa thành một dải cầu vồng màu trắng xé gió lao đi.

Diệp Tuyền Phong bấm pháp quyết, trên bầu trời bay xuống lượng lớn bông tuyết màu trắng, những cây băng mâu màu trắng dài hơn mười trượng bỗng dưng hiện lên, có nhiều tới mấy chục vạn.

Mấy chục vạn cây băng mâu màu trắng nghênh đón, đánh tan quả cầu lửa màu đỏ lao tới, sóng khí cuồn cuộn, hư không nứt nẻ, xuất hiện lượng lớn vết nứt.

Đông Diệu hừ lạnh một tiếng, biến đổi pháp quyết, mặt đất tự bốc cháy, xuất hiện một mảng lửa màu đỏ, phạm vi mười vạn dặm biến thành một biển lửa màu đỏ, một ít yêu thú vội vàng lao ra khỏi sào huyệt, chúng nó còn chưa kịp chạy trốn, đã bị biển lửa màu đỏ bao phủ, hư không cũng không chịu nổi luồng nhiệt độ cao này, xé rách ra.

Diệp Tuyền Phong bấm pháp quyết, mặt bắt đầu kết băng, phạm vi mười vạn dặm đều bị đóng băng, lượng lớn yêu thú còn chưa kịp lao ra sào huyệt, đã bị đóng băng ở.

Mặt đất nổi lên từng lốc xoáy trắng xóa, nghênh đón.

Ầm ầm ầm, lốc xoáy màu trắng và biển lửa màu đỏ va chạm, sóng khí cuồn cuộn.

Một con thuyền khổng lồ lóe ra hào quang vàng óng từ phía chân trời xa xa bay tới, chính là đám người Xi Huyên.

Trên thuyền có bảy tu sĩ Đại Thừa, hai vị Đại Thừa là nửa đường lên thuyền, Thang tộc ở Thiên Khung giới có sức ảnh hưởng không nhỏ.

Bọn họ chưa truy kích đám người Diệp Ngọc Hoàn, hoặc thi triển thần thông, hoặc triệu ra bảo vật, hoặc thúc giục pháp tướng, công kích Diệp Tuyền Phong.

Ầm ầm ầm, các loại linh quang sáng lên trên bầu trời, sóng khí như thủy triều.

...

Huyền Dương giới, Bắc Hàn Băng Nguyên.

Băng Phách sơn mạch, một tòa trang viên màu trắng rộng lớn.

Diệp Ngọc Hiên cùng một ông lão áo bào đỏ bụng phệ ngồi ở trong một tòa đình đá màu trắng, đang nói cái gì.

Ông lão áo bào đỏ mặt tròn mắt nhỏ, trên người tản mát ra linh áp mạnh mẽ.

Diệp Vân Thước, Đại Thừa sơ kỳ, hắn luôn ở bên ngoài du lịch, trước đó không lâu mới trở về.

“Đám người Ngọc Hàn ngã xuống rồi?”

Diệp Vân Thước nhíu mày nói.

Diệp Ngọc Hiên gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, Đại Thừa Nguyệt tộc cùng Dược tộc liên thủ, còn có Huyền Thiên chi bảo, bọn họ không phải đối thủ, Tuyền Phong lão tổ mời nhiều vị tu sĩ Đại Thừa, lúc trước thông qua trận pháp đưa tin vượt giới truyền về tin tức, bọn họ đã công phá hang ổ Nguyệt tộc cùng Dược tộc, chuẩn bị tới Thương Nguyên giới.”

“Tuyền Cơ lão tổ còn chưa trở về sao?”

Diệp Vân Thước mở miệng hỏi, dựa theo bối phận, Diệp Tuyền Cơ cùng Diệp Tuyền Phong là tộc nhân bối phận cao nhất của Diệp gia.

“Còn chưa, đã rời khỏi hơn một vạn năm, có thể sắp trở lại đi!”

Diệp Ngọc Hiên đoán.

Hắn lấy ra một tấm pháp bàn đưa tin lóe ra hào quang vàng óng, đánh vào một đạo pháp quyết, một giọng nữ tử kinh hoảng thất thố vang lên: “Ngọc Hiên lão tổ, việc lớn không ổn rồi, bản mạng hồn đăng của Tuyền Phong lão tổ đã tắt.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Diệp Ngọc Hiên và Diệp Vân Thước đều rất khó coi.

Thực lực Diệp Tuyền Phong so với Diệp Vân Phi còn mạnh hơn, hắn thế mà đã ngã xuống, xem ra kẻ địch cực kỳ khó giải quyết.

“Xem ra xảy ra việc lớn rồi, phân phó xuống, tăng mạnh đề phòng, từ trong tộc chọn lựa hạt giống thích hợp, cho bọn họ linh vật Đại Thừa, hy vọng bọn họ có thể tiến cấp Đại Thừa kỳ.”

Diệp Ngọc Hiên phân phó.

Không đến hai ngàn năm, Diệp gia tổn hại bốn vị tu sĩ Đại Thừa, đều là Đại Thừa lâu năm, nguyên khí Diệp gia tổn thương nặng nề, chỉ có thể tăng thêm vài vị tu sĩ Đại Thừa, nếu không khó có thể vượt qua một cửa ải này.

“Vâng, Ngọc Hiên lão tổ.”

Nữ tử đáp ứng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận