Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4180: Cơ duyên của Vương Anh Kiệt (1)

Vương Trường Sinh để Vương Thiền dẫn theo Song Đồng Thử đi vào, tầm bảo thám hiểm không thể thiếu Song Đồng Thử, nó bây giờ có thể miệng nói tiếng người, câu thông càng thêm tiện.

Vương Nhất Đao ra ngoài không ở đảo Thanh Liên, Uông Như Yên còn chưa mang Thiên Cương Thần Lôi Phù giao cho Vương Nhất Đao. Một lần này tầm bảo, nàng giao Thiên Cương Thần Lôi Phù cho Vương Thiền, hy vọng nàng không dùng tới.

Liêu Trọng Yến cũng phái Băng Thiềm Chân Nhân vào bí cảnh, tiểu bối ở trong bí cảnh tầm bảo, trưởng bối ở lại bên ngoài.

Đám người Vương Thanh Bạch bay tới cánh cửa ánh sáng màu xanh, biến mất ở trong cánh cửa ánh sáng màu xanh.

...

Trong bí cảnh, một mảng dãy núi xanh biếc liên miên không dứt.

Trên không đỉnh núi cao dốc đứng nào đó nổi lên một trận gợn sóng, Vương Thiền hiện ra, thần thức mở rộng.

Song Đồng Thử từ ống tay áo hắn bò ra, nhanh chóng bò đến trên vai của hắn.

Vương Thiền lấy ra một cái ngọc giản màu xanh nhạt, dán ở mi tâm. Vương Thanh Sơn từng đạt được một tấm bản đồ bí cảnh, ngọc giản ghi lại chính là bản đồ.

“Thế nào? Tìm được chưa? Chúng ta cần vượt ở trước người khác, tìm được linh dược hoặc tài liệu quý hiếm.”

Song Đồng Thử miệng nói tiếng người.

“Bản đồ không ghi lại mảng dãy núi này, đi nơi khác nhìn xem, ngươi chưa phát hiện linh dược cấp cao nào sao?”

Vương Thiền mở miệng hỏi.

“Hướng đông hơn năm ngàn dặm, có một cây linh dược vạn năm trở lên.”

Đôi mắt Song Đồng Thử sáng lên hào quang màu vàng lóa mắt, mở miệng nói.

Vương Thiền gật gật đầu, lấy ra một tấm pháp bàn lóe ra linh quang, đánh vào một pháp quyết, pháp bàn không có bất cứ phản ứng gì, có thể là bí cảnh quá lớn, cũng có thể là có cấm chế đặc thù, không có cách nào liên hệ được tộc nhân khác.

...

Một hang động bí ẩn trong lòng đất, thỉnh thoảng truyền đến một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, đất rung núi chuyển,

Trong hang động, mặt đất cùng vách đá đều kết băng, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, hai con gấu lớn màu vàng biến thành hai bức tượng băng thật lớn, Băng Thiềm Chân Nhân đứng trên mặt đất, nhíu mày.

“Răng rắc” hai tiếng, hai bức tượng băng chia năm xẻ bảy, hai con gấu vàng cỡ nhỏ bay ra, hướng về nơi xa bay đi.

Chúng nó còn chưa bay ra bao xa, Băng Thiềm Chân Nhân lấy ra một cái hồ lô màu trắng to bằng bàn tay, phun ra một quầng sáng màu trắng, bao phủ chúng nó, thu chúng nó vào trong hồ lô màu trắng.

“Bắc Minh gia! Không biết trong bí cảnh có bao nhiêu thứ tốt.”

Băng Thiềm Chân Nhân lẩm bẩm, nâng bước đi ra ngoài.

Ra khỏi hang núi, Băng Thiềm Chân Nhân hóa thành một đạo độn quang màu trắng xé gió mà đi, biến mất ở phía chân trời.

...

Một mảng rừng trúc màu xanh rậm rạp, thỉnh thoảng truyền đến một đợt tiếng nổ đinh tai nhức óc, sóng khí mạnh mẽ nhổ tận gốc lượng lớn trúc màu xanh, cuốn lên bầu trời.

Ở sâu trong rừng trúc, một mảnh đất rộng rãi, lượng lớn trúc màu xanh gãy ngang, mặt đất có hơn trăm cái hố thật lớn, mặt đất kết băng, có thể nhìn thấy lượng lớn con kiến màu trắng.

Nơi xa có một cây trúc màu xanh thật lớn, to hai người ôm, trúc có mùi thơm lạ lùng.

Một mảnh đất rộng rãi, một thanh niên áo vàng dáng người khôi ngô ngã xuống đất, cánh tay trái không cánh mà bay, trong mắt tràn đầy nét hoảng sợ.

Ở ngoài nghìn trượng, một thiếu phụ váy trắng ngũ quan diễm lệ mặt đầy sát khí, một đám mây màu trắng thật lớn lơ lửng ở đỉnh đầu của nàng, nhìn kỹ, đám mây màu trắng là mấy chục vạn con kiến màu trắng ngưng tụ thành.

Thiếu phụ váy trắng tên Quách Tuyết Phỉ, Luyện Hư hậu kỳ, hậu nhân của Quách Ngọc Lân.

Con kiến màu trắng toàn thân trong suốt lấp lánh, giống như một khối băng màu trắng, kiến chúa là bậc sáu hạ phẩm.

Hàn Tinh Nghĩ (kiến Hàn Tinh), xếp hạng chín mươi chín Vạn Trùng bảng.

“Quách tiên tử, lão tổ liền Liêu gia chúng ta ở bên ngoài, Liêu gia chúng ta chính là gia tộc tu tiên phụ thuộc Huyền Thanh phái, như vậy, ta với ngươi hợp tác đối phó tu sĩ Vương gia, chúng ta không cần thiết vì một cây Thanh Tủy Ngọc Chi hai vạn năm sinh tử đấu.”

Thanh niên áo vàng có chút khẩn trương nói.

Quách Tuyết Phỉ tựa như có chút động lòng, nhưng đúng lúc này, mặt đất đột nhiên nổ tung, một con bọ cạp khổng lồ toàn thân màu vàng từ lòng đất chui ra, tròng mắt là màu xanh, hai cái càng thật lớn, đuôi nhọn vểnh lên cao cao.

Thanh Đồng Sa Hạt, xếp hạng bảy mươi sáu của Vạn Trùng bảng, có được huyết mạch chân long thổ thuộc tính, kịch độc vô cùng.

Liêu gia, Quách gia đều không phải gia tộc tu tiên bình thường, truyền thừa lâu đời, có một số tộc nhân chăn nuôi kỳ trùng.

Con Thanh Đồng Sa Hạt này là bậc sáu hạ phẩm, vừa lộ diện, đôi mắt đều bắn ra một đạo hào quang màu vàng, hướng thẳng đến Quách Tuyết Phỉ.

Cùng lúc đó, mặt đất sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, lượng lớn Hàn Tinh Nghĩ nhanh chóng rơi về phía mặt đất.

Trên mặt thanh niên áo vàng lộ ra vài phần đắc ý, vừa rồi chỉ là mê hoặc Quách Tuyết Phỉ, hắn còn chưa ngu xuẩn đến mức cho rằng bằng vào mấy câu nói có thể dọa lui Quách Tuyết Phỉ.

Hư ảnh nữ tử trên đỉnh đầu Quách Tuyết Phỉ nở rộ ra quầng sáng màu trắng chói mắt, chặn hai đạo hào quang màu vàng, đồng thời há mồm phun ra một đạo hào quang màu trắng, lao thẳng đến Thanh Đồng Sa Hạt.

Mấy chục vạn con Hàn Tinh Nghĩ đột nhiên ngưng tụ, hóa thành một thanh đao băng màu trắng dài hơn mười trượng, lao thẳng đến Thanh Đồng Sa Hạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận