Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1938: Di chỉ bại lộ

“Được rồi, trong thời gian này chúng ta trước tiên ở lại Đông Hoang, chờ ta dưỡng khỏi thương thế, lại tới Bắc Cương tu tiên giới cũng không muộn. Đúng rồi, Mạnh Bân, ngươi tự mình đưa Thái Âm Hàn Thủy pha loãng về Thanh Liên đảo, giao cho cửu thúc.”

Vương Thanh Sơn lấy ra một cái hồ lô màu trắng to bằng bàn tay, đưa cho Vương Mạnh Bân.

Hắn đã kiểm tra, Thái Âm Hàn Thủy không có vấn đề, quả thật là vật chí âm chí hàn. Vương Trường Sinh tu luyện là công pháp thủy thuộc tính, Thái Âm Hàn Thủy đối với hắn tu luyện vô cùng có lợi.

“Vâng, lão tổ tông.”

Vương Mạnh Bân lập tức đáp ứng, Vương Thanh Sơn bảo hắn tự mình hộ tống Thái Âm Hàn Thủy quay về Thanh Liên đảo, đây là tín nhiệm đối với hắn.

Vương Thanh Sơn dặn dò vài câu, bảo Vương Mạnh Bân lui xuống.

Buổi sáng hôm sau, Vương Mạnh Bân dẫn theo một đội tu sĩ chạy tới Thanh Liên phường thị, lợi dụng truyền tống trận cỡ lớn truyền tống về Nam Hải. Không sai, Thanh Liên phường thị thành lập một truyền tống trận cỡ lớn, có thể truyền tống đến San Hô hải vực Linh Miết đảo, nếu là có kẻ địch mạnh đột kích, tu sĩ Vương gia có thể truyền tống đến Linh Miết đảo cầu viện.

...

Vạn Quỷ hải vực, Kim Ưng phường thị.

Trong phường thị dòng người đông đúc, tiếng huyên náo không ngừng bên tai, một bộ dáng cực kỳ náo nhiệt.

Kim Ưng phường thị là một phường thị cách Vạn Quỷ hải vực gần nhất, Vạn Quỷ hải vực địa vực rộng lớn, sót lại không ít bảo vật, hấp dẫn lượng lớn tu sĩ đến đây tầm bảo, xúc tiến Kim Ưng phường thị phồn hoa, nhưng cũng chính bởi vì như thế, Kim Ưng phường thị ngư long hỗn tạp, giết người đoạt bảo so với hải vực khác càng thêm thường gặp hơn.

Góc tây bắc phường thị có một khu vườn yên tĩnh, nơi này là khu dân cư, trên đường hiếm có thể nhìn thấy tu sĩ đi lại.

Đây là một cái tiểu viện hai nhà hai sân, trừ một hồ nước lớn mấy trăm trượng cùng một mảng rừng trúc màu xanh, còn có một tòa lầu các màu xanh cao ba tầng.

Một màn hào quang màu vàng nhạt che kín cả sân vườn, lầu các chợt kịch liệt chớp lên, mơ hồ nghe được một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc.

Trong lầu các, Hoàng Ngọc Hư ngồi xếp bằng ở trên một tấm bồ đoàn màu xanh, hắn để trần nửa thân trên, một con giao long cỡ nhỏ toàn thân màu vàng chạy không ngừng ở ngoài thân hắn, nơi giao long màu vàng đi qua, cơ bắp căng phồng, truyền ra một tràng tiếng xương khớp vang “bốp bốp”.

Một tiếng rồng gầm vang dội, giao long cỡ nhỏ chợt từ ngoài thân hắn bay ra, ở trong phòng xoay quanh không ngừng, phát ra từng đợt tiếng rống đinh tai nhức óc.

Ngoài thân Hoàng Ngọc Hư sáng lên vô số linh văn màu vàng, khí tức tăng lên không ít.

Không qua bao lâu, giao long cỡ nhỏ bay trở về ngoài thân hắn, ánh vàng chợt lóe, giao long cỡ nhỏ biến mất.

Hoàng Ngọc Hư thở ra một ngụm khí đục, hắn cải trang dịch dung, trốn tới Vạn Quỷ hải vực, bởi vì lo lắng bị người ta bán đứng, hắn không mang bất cứ thủ hạ nào, cũng chưa liên hệ tu sĩ Hoàng Long đảo.

Quân tử báo thù mười năm không muộn, hắn không phải quân tử, đừng nói mười năm, năm trăm năm hắn cũng chờ được nổi.

Hắn biết rõ, mình không phải đối thủ của Thanh Liên tiên lữ, tùy tiện tấn công, sẽ chỉ đả thảo kinh xà, đại xà bảy tấc, hoặc là không ra tay, hoặc là không nương tay, ở trước khi có chín thành nắm chắc đánh bại Thanh Liên tiên lữ, hắn sẽ không bùng nổ xung đột chính diện với tu sĩ cấp cao của Vương gia, càng sẽ không đi tìm tiểu bối Vương gia gây phiền toái, hắn cần nằm gai nếm mật, khổ tu báo thù.

Hoàng Ngọc Hư lấy ra một tấm la bàn đưa tin, đánh vào một pháp quyết, phân phó: “Tôn Khiêm, lập tức tới đây gặp lão phu, lão phu có chuyện hỏi ngươi.”

“Vâng, sư phụ.”

Vì cam đoan tin tức thông suốt, hắn hàng phục một đám tu sĩ, bảo bọn họ tìm hiểu các loại tin tức, bí cảnh di chỉ vân vân, còn có tin tức Vương gia cùng nhiều thế lực lớn.

Ngũ quan Hoàng Ngọc Hư chợt mơ hồ, biến thành một ông lão khuôn mặt già nua. Hắn đi ra ngoài, nhìn bầu trời xanh thẳm, hắn hoạt động thân thể, triệt bỏ cấm chế.

Không qua bao lâu, một giọng nam tử từ bên ngoài truyền đến: “Đệ tử cầu kiến sư phụ.”

“Vào đi!”

Một lão già áo bào xanh khuôn mặt đáng khinh đẩy cửa sân ra đi vào. Lão bước nhanh tới trước mặt Hoàng Ngọc Hư, khom mình hành lễ.

“Nghi thức xã giao miễn đi, ở trong lúc vi sư bế quan, Nam Hải có việc lớn gì xảy ra không?”

Hoàng Ngọc Hư thuận miệng hỏi, giọng điệu lạnh nhạt.

Lão già áo bào xanh không dám chậm trễ, nói chi tiết một lần chuyện mình biết.

Hoàng Ngọc Hư nhíu mày, hắn cũng không để ý sự tồn tại của Chu Tư Hồng, hắn ước gì Chu Tư Hồng mở ra thông đạo không gian đi thông ma giới! Nam Hải loạn lên, hắn mới có thể đục nước béo cò, tốt nhất thông đạo không gian ở phụ cận Thanh Liên đảo.

Cho dù toàn bộ Nam Hải bị ma tộc hủy diệt, Hoàng Ngọc Hư cũng không cảm thấy đáng tiếc, hắn bây giờ là người cô đơn, không có gò bó, không có vướng bận, Nam Hải tu tiên hủy diệt, hắn có thể đi Bắc Cương cùng Trung Nguyên, Đông Ly giới lớn như vậy, sẽ luôn có chỗ cho hắn an thân.

Hắn để ý là Vương Thanh Sơn, Vương Thanh Sơn luận bàn với Kim Kính thượng nhân, thế mà lại bất phân thắng bại, điều này làm hắn càng thêm kiêng kị Vương gia.

“Ta biết rồi, ngươi làm việc rất đắc lực, phi đao này thưởng cho ngươi, ta cần ra ngoài một đoạn thời gian, các ngươi đừng chạy lung tung, đừng gây chuyện thị phi, chú ý tình huống Chu Tư Hồng cùng Ngũ Long hải vực.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận