Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3916: Về nhà (2)

“Một tấm thủy độn phù mà thôi, cần phải học hỏi nhiều hơn.”

Vương Du Lễ dạy dỗ. Vương Nhất Băng ở phương diện phù triện quả thật rất có thiên phú, nhưng kiêu ngạo khiến người ta lui bước, khiêm tốn khiến người ta tiến bộ.

“Cháu biết rồi, một ngày nào đó, cháu muốn vượt qua lão tổ tông.”

Ánh mắt Vương Nhất Băng kiên định.

Gia tộc trước mắt trình độ chế phù cao nhất là Uông Như Yên, gia tộc có nhiều vị chế phù sư bậc năm, chỉ có Uông Như Yên một vị chế phù sư bậc sáu.

“Có chí hướng này không tệ, nhưng muốn vượt qua lão tổ tông, ngươi cần càng thêm cố gắng mới được. Thiên đạo thù cần, thiên phú rất quan trọng, ngươi không cố gắng, thiên phú tốt nữa cũng là lãng phí.”

Vương Du Lễ dạy dỗ.

“Cháu biết rồi, Du Lễ thúc.”

Vương Nhất Băng đáp ứng, đặt tấm thủy độn phù này tới một bên, tiếp tục luyện chế thủy độn phù.

Một mảng hải vực xanh thẳm mênh mông vô bờ, một con thuyền khổng lồ màu lam ngoại hình giống hồ lô nhanh chóng lướt qua bầu trời, nơi đi qua, hư không để lại một tàn ảnh.

Hơn trăm thuyền khách đứng ở trên boong tàu, vẻ mặt khác nhau.

Vương Trường Sinh và Uông Như Yên đứng ở trên boong tàu, nhìn về phía bầu trời nơi xa.

Tiếng ầm ầm ầm nổ vang, mặt biển đột nhiên vỡ ra, vô số bọt sóng bắn tung tóe, một vòi rồng sóng nước thô to phóng lên cao, hướng thẳng đến Khóa Linh bảo thuyền.

Thuyền khách bọn Vương Trường Sinh trong lòng cả kinh, vẻ mặt đầy đề phòng.

Thân thuyền Khóa Linh bảo thuyền sáng lên ánh sáng lam chói mắt, một làn sóng âm màu lam thổi quét ra, đánh tan vòi rồng sóng nước, sóng khí mạnh mẽ trực tiếp đánh rách tả tơi hư không, xuất hiện từng vết nứt to dài, không qua bao lâu, vết nứt liền khôi phục.

Một con bạch tuộc thật lớn toàn thân màu bạc nổi lên mặt biển, trên đầu bạch tuộc có một khuôn mặt người dữ tợn, ngoài thân tràn ngập vô số hồ quang màu bạc.

“Yêu thú bậc bảy!”

Vương Trường Sinh nhíu mày, đây cũng không phải là chuyện tốt gì.

Cùng lúc đó, bầu trời truyền đến một tiếng kêu vang dội, một lốc xoáy màu xanh cao hơn vạn trượng thổi quét đến, tốc độ rất nhanh.

Con thuyền khổng lồ màu lam nở rộ linh quang, hướng về bầu trời phi độn.

“Lần trước để ngươi chạy, một lần này không dễ dàng như vậy.”

Bạch tuộc màu bạc miệng nói tiếng người, giọng điệu lạnh như băng.

Trên trời truyền đến một đợt tiếng sấm sét đinh tai nhức óc, một đám mây sét màu đen lớn ngàn dặm xuất hiện ở bầu trời, sắc trời tối đi, chớp lóe sấm rền.

Tiếng sấm sét ầm ầm ầm từ trên cao truyền đến, hơn vạn tia chớp màu bạc thô to cắt qua bầu trời, đánh về phía con thuyền khổng lồ màu lam.

“A Di Đà Phật, ngã phật từ bi!”

Một giọng nam tử tràn đầy trung khí vang lên.

Một đạo ánh sáng vàng kim từ trong con thuyền khổng lồ màu lam bay ra, chính là Diệu Đức đại sư.

Hắn chắp hai tay, ngoài thân nở rộ ánh sáng vàng kim, một hư ảnh kim phật khổng lồ hóa xuất hiện ở đỉnh đầu của hắn.

Hư ảnh kim phật phun ra một quầng sáng màu vàng kim, thu hết đi tia chớp màu bạc hạ xuống.

Tay phải hư ảnh kim phật hướng về hư không vỗ một phát, trước mặt bạch tuộc màu bạc nổi lên một trận gợn sóng, một bàn tay khổng lồ màu vàng kim bỗng dưng hiện lên, bổ về phía bạch tuộc màu bạc.

Bạch tuộc màu bạc không dám đón đỡ, đúng lúc này, một tiếng Sư Tử Hống vang dội cất lên, khuôn mặt trên đầu bạch tuộc màu bạc lộ vẻ thống khổ, phản ứng chậm lại, bị bàn tay khổng lồ màu vàng vỗ trúng, thân thể cao lớn bay ngược ra trăm trượng mới dừng lại.

“Lại là ngươi hòa thượng thối này, tính các ngươi may mắn.”

Bạch tuộc màu bạc mắng một tiếng, ngoài thân nở rộ lôi quang, hóa thành một đạo lôi quang màu bạc biến mất không thấy nữa.

Diệu Đức hòa thượng nhìn về phía cơn lốc màu xanh, cơn lốc màu xanh lấy tốc độ nhanh hơn hướng về đường lúc tới đây di động, biến mất ở phía chân trời.

Mây sét trên bầu trời tán loạn, sắc trời khôi phục sáng sủa.

Các tu sĩ không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, Vương Trường Sinh kinh ngạc không thôi.

Xem ra, Diệu Đức đại sư từng giao thủ với hai con yêu thú bậc bảy này, chúng nó e ngại Diệu Đức đại sư như thế, hiển nhiên từng chịu thiệt không nhỏ.

“Diệu Đức đại sư thần thông quảng đại, thiếp thân xem như kiến thức được rồi.”

Một phụ nhân váy đỏ ngũ quan diễm lệ đi đến trên boong tàu, cười mỉm nói.

“Hàn phu nhân chê cười rồi, bần tăng chỉ là từng giao thủ với chúng nó, chúng nó đã lui, vậy bỏ đi.”

Diệu Đức đại sư nói xong lời này, bay trở về Khóa Linh bảo thuyền.

Khóa Linh bảo thuyền tiếp tục tiến lên, lộ trình kế tiếp, bọn họ lục tục đụng phải nhiều con yêu thú bậc bảy quấy rầy, Khóa Linh bảo thuyền độn tốc rất nhanh, tránh né xa xa.

Cùng là khống chế Khóa Linh bảo thuyền chạy đi, Hàn gia đụng phải yêu thú bậc bảy chỉ có thể tránh đi, Diệp gia trực tiếp ra tay tiêu diệt, từ nơi này có thể nhìn ra chênh lệch của hai thế lực.

Hơn mười năm sau, Khóa Linh bảo thuyền xuất hiện ở một mảng hải vực xanh thẳm, phía trước có một hòn đảo diện tích cực lớn, có thể nhìn thấy không ít bóng người đi lại.

“Đến Huyền Linh đại lục rồi, chuẩn bị xuống thuyền, thu thập tốt hành lý, nếu có thấc lạc, chúng ta không chịu trách nhiệm.”

Con cháu Hàn gia la lớn.

Vương Trường Sinh cùng Uông Như Yên vẻ mặt kích động, cuối cùng đã về nhà.

Tốc độ của Khóa Linh bảo thuyền chậm lại, cuối cùng dừng ở phụ cận phường thị Thiên Hải, thuyền khách bọn Vương Trường Sinh lục tục xuống thuyền.

Bạn cần đăng nhập để bình luận