Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 3319: Phân hồn hạ giới Vương Anh Kiệt trở về gia tộc (2)

Hóa Giới Thạch sáng lên hào quang màu trắng lóa mắt, bay về phía hư không vặn vẹo, Hóa Giới Thạch nhập vào hư không biến mất.

Vương Trường Sinh sắc mặt ngưng trọng, không dám có chút sơ ý.

Một lát sau, Vương Trường Sinh nhíu mày, một luồng phân hồn vừa rồi đã hủy ở trong bão giới diện. Cho dù có Hóa Giới Thạch trong tay, phân hồn cũng không nhất định có thể hạ giới.

Vương Trường Sinh nhớ lại một lần quá trình làm phép, không có bất cứ vấn đề gì, chỉ có thể nói một lần này vận may không tốt, một lần này thất bại đối với hắn không có gì ảnh hưởng, nếu thất bại một lần nữa, ít nhất phải tu dưỡng mấy trăm năm thời gian, mới có thể tu về phân hồn tổn thất.

Hắn tĩnh tọa một canh giờ, làm phép lần nữa.

Mi tâm Vương Trường Sinh sáng lên một đạo hào quang màu lam, một vầng sáng màu lam bay ra, bay về phía Hóa Giới Thạch.

Hắn một lần nữa há mồm phun ra một đạo hào quang màu lam, bao vây lấy Hóa Giới Thạch cùng phân hồn.

Nắm tay phải của hư ảnh hình người tỏa sáng, một lần nữa đánh về phía hư không, hư không truyền ra một đợt tiếng xé gió chói tai, vặn vẹo biến hình.

Hóa Giới Thạch sáng lên hào quang màu trắng lóa mắt, bay về phía hư không vặn vẹo, nhập vào hư không không thấy nữa.

Sau thời gian một chén trà nhỏ, Vương Trường Sinh thở phào nhẹ nhõm một hơi, khóe miệng hơi nhếch lên, hiển nhiên đã làm phép thành công.

Một đoạn thời gian này phân hồn hạ giới, bản thể không thể bị bên ngoài quấy nhiễu.

...

Một tòa trang viên yên tĩnh, Vương Thanh Thành cùng Tôn Nguyệt Kiều ngồi ở trong một đình đá màu vàng, hai người uống trà nói chuyện phiếm.

Tôn Nguyệt Kiều đã xuất quan, trước mắt là Hóa Thần trung kỳ.

Vương Thu Dục con cháu bọn họ cũng là tu sĩ Hóa Thần, còn là luyện đan sư duy nhất của gia tộc.

“Nếu là cha thành công lợi dụng phân hồn hạ giới, đưa về vài món kỳ trân dị bảo, nói không chừng gia tộc chúng ta phát triển càng nhanh hơn.”

Vương Thanh Thành cười nói.

Tôn Nguyệt Kiều gật gật đầu: “Hy vọng thế! Nếu là tộc nhân hạ giới có thể xuất hiện mấy hạt giống tốt, đặc biệt luyện đan sư, vậy không còn gì tốt hơn.”

Vương Thanh Thành đang muốn nói chút gì, trên người truyền ra một tiếng rồng gầm đinh tai nhức óc.

Hắn từ trong lòng lấy ra một tấm pháp bàn linh quang lấp lánh, bên trên có khắc một con giao long xanh cỡ nhỏ, đánh vào một đạo pháp quyết, một giọng nam tử cung kính theo đó vang lên: “Gia chủ, bên ngoài có một vị tu sĩ Hóa Thần tên Vương Anh Kiệt tới đây, hắn nói là tộc nhân của chúng ta từ hạ giới phi thăng, ngài xem?”

“Vương Anh Kiệt?”

Vương Thanh Thành đầy mờ mịt, hắn không biết Vương Anh Kiệt là ai, cũng chưa từng nghe Vương Trường Sinh nhắc tới Vương Anh Kiệt.

“Hắn còn nói cái gì? Có nói hắn là hậu nhân của ai hay không?”

Vương Thanh Thành truy hỏi.

“Hắn nói là hậu nhân của Vương Thanh Linh, còn nói từng đi theo lão tổ tông xuất chinh Thiên Hồ giới. Đúng rồi, hắn còn dẫn theo một tu sĩ Hóa Thần.”

Vương Thanh Thành trầm ngâm một lát, phân phó: “Ngươi mời bọn họ đến phòng nghị sự, ta lập tức đi qua.”

“Vâng, gia chủ.”

Tôn Nguyệt Kiều lộ vẻ mặt hồi ức, nói: “Ta từng nghe mẹ nói về Vương Thanh Linh, nhưng nàng ấy đã tọa hóa, bây giờ không thể quấy nhiễu cha tu luyện, rất khó chứng thật thân phận của hắn.”

“Hắn đã theo cha xuất chinh Thiên Hồ giới, Mạnh Bân hẳn là biết hắn!”

Vương Thanh Thành liên hệ Vương Mạnh Bân: “Mạnh Bân, ngươi có quen một người tên Vương Anh Kiệt không?”

“Vương Anh Kiệt? Biết chứ! Hắn là hậu nhân của Thanh Linh lão tổ, tu sĩ ngũ linh căn, tu luyện tương đối khắc khổ. Gia chủ, ngươi sao lại hỏi hắn?”

Vương Mạnh Bân thành thật trả lời.

Vẻ mặt Vương Thanh Thành có chút cổ quái, nói: “Hạ giới ngũ linh căn? Hắn đã đến Huyền Dương giới, tìm tới cửa rồi, ta bảo người mời hắn đến phòng nghị sự, ngươi tới một chuyến đi! Ta không biết tộc nhân hạ giới.”

“Được, ta qua ngay.”

Thu hồi la bàn đưa tin, Vương Thanh Thành cùng Tôn Nguyệt Kiều chạy tới phòng nghị sự.

Phòng nghị sự, Vương Anh Kiệt cùng Liễu Hồng Tuyết ngồi ở trên ghế, Vương Anh Kiệt vẻ mặt hưng phấn, Liễu Hồng Tuyết có chút khẩn trương.

Bọn họ theo Lý Thanh Hoan rời khỏi Man hoang chi địa, Vương Anh Kiệt xác nhận Vương Trường Sinh thành lập gia tộc ở Huyền Dương giới, ngay lập tức chạy tới Thanh Liên đảo.

Đương nhiên, hắn mời Liễu Hồng Tuyết cùng đi qua.

Liễu Hồng Tuyết trong thời gian ngắn không biết đi đâu, biết được Vương gia có hai vị tu sĩ Luyện Hư, thực lực còn không yếu, không chịu được Vương Anh Kiệt mời mãi, đi theo Vương Anh Kiệt tới Thanh Liên đảo.

Một đạo độn quang màu bạc bay vào, chính là Vương Mạnh Bân.

“Anh Kiệt, thật là ngươi, quá tốt rồi, ha ha.”

Vương Mạnh Bân cười hào sảng, trong lòng rung động vô cùng.

Vương Anh Kiệt lòng hướng đạo kiên định, có thể kết anh đã rất không tệ rồi. Không có ai cho rằng Vương Anh Kiệt có thể tiến vào Hóa Thần kỳ, Vương Mạnh Bân hoàn toàn không ngờ, Vương Anh Kiệt chẳng những tiến vào Hóa Thần kỳ, còn phi thăng Huyền Dương giới.

Nhìn thấy Vương Mạnh Bân, Vương Anh Kiệt ngoài sự kích động, cái mũi có chút cay cay.

Hắn cũng không ngờ, mình có thể có hôm nay.

Lúc này, Vương Thanh Thành và Tôn Nguyệt Kiều cũng chạy tới.

“Mạnh Bân, hắn thật là tộc nhân của chúng ta ở hạ giới?”

Vương Thanh Thành nghi hoặc nói, chỉ cần là người một nhà, tất cả đều dễ nói.

“Hoàn toàn chính xác, ta cũng không ngờ, hắn vậy mà phi thăng Huyền Dương giới. Đúng rồi, Anh Kiệt, ngươi phi thăng khi nào? Làm sao tìm tới được.”

Vương Mạnh Bân tò mò hỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận