Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 6338: Thượng phẩm tiên khí Kim Ô Kiếm (2)

Vương Thanh Sơn cẩn thận kiểm tra đồ vật trên mặt đất, tìm được một tấm da thú màu vàng, bên trên có hai chữ “Vạn Tiên”, đây là một tấm bản đồ.

“Đây chẳng lẽ là bản đồ tổng đàn Vạn Tiên tông? Hay là bản đồ bộ phận Vạn Tiên đại lục?”

Bạch Linh Nhi nghi hoặc nói.

“Không biết, Vạn Tiên đại lục quá lớn rồi, có lẽ là hắn vẽ bản đồ tuyến đường, có lẽ là bản đồ tổng đàn Vạn Tiên tông, trước tế luyện kiếm này, lại đi tầm bảo đi!”

Vương Thanh Sơn nói, thu hồi đồ vật trên mặt đất, khoanh chân ngồi xuống, ném Kim Ô Kiếm đến hư không trước người, há mồm phun ra một ngụm tiên khí, bao phủ Kim Ô Kiếm, Bạch Linh Nhi thì ở một bên hộ pháp.

---

Một mảng dãy núi xanh biếc liên miên chập trùng, có thể nhìn thấy không ít kiến trúc, những kiến trúc này hoang phế rất lâu rồi, phần lớn đã sụp đổ, ruộng đất trống trơn, một cây tiên dược cũng không có.

Một ngọn núi cao thế núi hiểm trở, chân núi dựng một tấm bia đá màu xanh, bên trên viết ba chữ to màu vàng “Bách Thảo phong”.

Đỉnh núi tọa lạc một tòa trang viên diện tích rộng lớn, có thể nhìn thấy lượng lớn tiên điền hoang vắng.

Vương Thanh Phong và Đổng Tuyết Ly từ một tòa lầu các màu xanh đi ra, vẻ mặt đầy thất vọng.

Nơi này đã sớm bị người ta tra xét, bọn họ chưa có phát hiện gì.

Vương Thanh Phong và Đổng Tuyết Ly đi xuống dưới núi, tốc độ cũng không nhanh.

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, một mảng hào quang vàng óng thật lớn xuất hiện ở phía chân trời xa xa, cực kỳ bắt mắt.

“Có người đang đấu pháp, chúng ta đi qua nhìn xem, nói không chừng là đám người Thanh Bách.”

Vương Thanh Phong nói, bọn họ chạy về phía chỗ hào quang vàng óng.

Một chỗ đất rộng rãi, ba nam một nữ đang đấu pháp, Ninh Hào lấy một địch ba, hắn sắc mặt tái nhợt, tay phải không cánh mà bay, trong mắt tràn đầy sự tuyệt vọng.

Hắn cùng bạn bè tiến vào Vạn Tiên đại lục tầm bảo, phát hiện hai chỗ động phủ tu sĩ Kim Tiên, đạt được một ít tiên dược cùng manh mối động phủ tọa hóa của một vị Thái Ất Kim Tiên, trên đường chạy tới động phủ lọt vào mai phục, có người đã bị giết.

“Có người tới đây, mau chóng giải quyết hắn.”

Một thiếu phụ váy đỏ dáng người yểu điệu thúc giục, bấm pháp quyết, ngoài thân nở rộ hào quang màu đỏ, mặt đất không có lửa mà tự bốc cháy, phạm vi hai mươi vạn dặm hóa thành một mảng biển lửa màu đỏ, mặt đất xuất hiện dấu hiệu hòa tan.

Biển lửa quay cuồng dâng trào, hai con rồng lửa màu đỏ hình thể thật lớn bay ra, lao về phía Ninh Hào.

Ninh Hào muốn tránh đi, nhưng mặt đất sinh ra một trọng lực mạnh mẽ, giam cầm hắn ở tại chỗ.

Hắn tránh cũng không thể tránh được, vung hai nắm đấm, từng nắm đấm khổng lồ màu vàng bay ra, đánh lên trên thân rồng lửa màu đỏ.

Ầm ầm ầm, thân thể rồng lửa màu đỏ nổ tung, hóa thành một mảng ánh lửa màu đỏ thật lớn, bao phủ phạm vi mấy vạn dặm.

Hào quang vàng óng lóe lên, một ngọn núi màu vàng cỡ nhỏ xuất hiện ở trên không ánh lửa màu đỏ.

Một ông lão áo bào vàng cao cao gầy gầy bấm pháp quyết, ngọn núi màu vàng nở rộ ra hào quang vàng óng chói mắt, hình thể tăng vọt, đập xuống.

Một tiếng nổ lớn vang lên, đất rung núi chuyển, một cái Nguyên Anh cỡ nhỏ bay ra khỏi cơ thể, diện mạo giống Ninh Hào.

Hư không nổi lên dao động, một bàn tay to màu đỏ bỗng dưng hiện lên, giống như mò trăng đáy nước, chụp vào Nguyên Anh cỡ nhỏ.

Đúng lúc này, một đạo kiếm quang màu trắng quét đến, chém bàn tay to màu đỏ vỡ nát.

Vương Thanh Phong và Đổng Tuyết Ly từ nơi xa bay tới, Ninh Hào Nguyên Anh nhìn thấy bọn họ, vui mừng vô cùng.

“Vương đạo hữu, Vương phu nhân, cứu mạng, ta có manh mối động phủ tọa hóa của Thái Ất Kim Tiên, ta có thể...”

Hào quang vàng óng lóe lên, một cái chuông nhỏ màu vàng bỗng dưng hiện lên, nháy mắt phóng to.

Tiếng chuông “keng keng keng” vang lên, cái chuông khổng lồ màu vàng phun ra một làn sóng âm vàng óng, nhanh chóng lướt qua Nguyên Anh, Nguyên Anh hóa thành nhiều đốm linh quang tán loạn.

Ninh Hào thân tử đạo tiêu từ đây, chẳng qua lời của hắn trước khi chết rất quan trọng.

“Động phủ tọa hóa của Thái Ất Kim Tiên!”

Vương Thanh Phong dâng lên hứng thú, ánh mắt nhìn về phía đối diện.

Một nữ hai nam, hai nam tử là Kim Tiên hậu kỳ, thiếu phụ váy đỏ là Kim Tiên đại viên mãn.

Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly chỉ là Kim Tiên trung kỳ, chẳng qua bọn họ nắm giữ Dung Khiếu Quyết cùng Càn Khôn Tam Chỉ, thật ra cũng không sợ đối phương.

“Thì ra là quen biết, làm thịt bọn hắn, để bọn hắn đi xuống đoàn tụ.”

Thiếu phụ váy đỏ phân phó, liên quan đến động phủ tọa hóa của Thái Ất Kim Tiên, bọn họ tự nhiên sẽ không nhường cho Vương Thanh Phong.

Vương Thanh Phong cùng Đổng Tuyết Ly vung tay phải, đều có hai quả cầu kim loại bắn ra, bấm pháp quyết.

Một chuỗi tiếng cơ quan vang lên, bốn quả cầu kim loại hóa thành bốn con rối thú Kim Tiên kỳ, hai con rối hình người, một con rối vượn, một con rối chim bằng.

“Tiên khôi bậc hai! Bọn hắn không phải Kim Tiên bình thường, đừng sơ ý.”

Thiếu phụ váy đỏ sắc mặt ngưng trọng.

Vương Thanh Phong và Đổng Tuyết Ly bấm pháp quyết, hai con rối hình người lần lượt há mồm, đều phun ra một cột sáng màu vàng thô to, lao thẳng đến ba người bọn thiếu phụ váy đỏ.

Con rối vượn thú sải bước đi về phía đối diện, đi mỗi một bước, mặt đất khẽ chớp lên. Con rối chim bằng nhẹ nhàng vỗ cánh, bay lên trời, hướng về bầu trời bay đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận