Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1707: Dị thú

Đi được hơn trăm trượng, gặp được một chỗ rẽ, quẹo trái, lại đi thêm ba trăm trượng. Xuất hiện ba cửa thạch thất đóng chặt.

Vương Trường Sinh động hai đấm, nện lên trên phiến cửa đá hình tròn.

Một tiếng nổ đi qua, cửa đá hình tròn tứ phân ngữ liệt. Một thạch thất hơn trăm trượng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Phía bên trái thạch thất có một hoá cái màu vàng, bên trên bày ra một ít tài liệu luyện khí. Trên nắp hoá cái có đầy tro bụi.

"Lưu lãng thạch, thanh cương ngọc, Canh nguyệt sa, Huyết hồn thạch,… Đây đều là những tài liệu luyện khí hiếm thấy.”

Tầng thứ ba hoá cái có một hộp ngọc màu xanh dán phù triện làm cho Vương Trường Sinh chú ý. Hẳn mở hộp ngọc màu xanh ra, một cỗ hàn lực tuôn ra từ bên trong. Hoá cái dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng kết băng. Nhiệt độ trong thạch thất nhanh chóng hạ xuống, băng tầng lan tràn.

Ánh mắt Vương Trường Sinh đảo qua đồ vật bên trong hộp ngọc, hít một ngụm khí lạnh, lên tiếng: “Huyền ngọc vạn năm.”

Bên trong hộp ngọc có một khối ngọc thạch lớn bằng quả dưa hấu, tản mắt ra một cỗ hàn ý lạnh đến thấu xương.

Băng ngọc vạn năm so với Huyền ngọc vạn năm chỉ có một chữ, kếm. Nhưng hai thứ này khác nhau một trời một đất, chỉ cần một khối nhỏ Huyền ngọc vạn năm luyện chế vào bên trong pháp bảo, uy lực của pháp bảo có thể đại trướng. Một khối Băng ngọc vạn năm luyện chế ra một món pháp bảo, uy lục so ra kém Huyền ngọc vạn năm nhiều.

Bên cạnh hộp ngọc màu xanh còn có hai hộp gấm màu xanh. Vương Trường Sinh mở hộp gấm ra, thấy bên trong bảy bảy đốt Lưu Ly trúc, đúng vậy, chính là Lưu Ly trúc.

Vương Trường Sinh cẩn thận kiểm tra một chút, mặt mày vui vẻ. Lại có thể có được nhiều Lưu ly trúc ngàn năm như vậy. Thanh Ly kiếm Vương Thanh Sơn sử dụng được luyện chế từ Lưu Ly trúc, có số Lưu Ly trúc này, Vương Trường Sinh có thể giúp Vương Thanh Sơn luyện chế một bộ phi kiếm đầy đủ. Nếu Vương Thanh Sơn tiến vào Nguyên Anh kỳ, dựa vào một bộ phi kiếm luyện chế từ Lưu Ly trúc, xem chừng có rất ít người có thể làm đối thủ của hắn.

Gian thạch thất thứ nhất còn có thể có thu hoạch lớn như vậy, điều này làm cho Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử tràn ngập chờ mong với những gian thạch thất khác.

Bọn họ thu hồi tài liệu, đến cả hộp cũng thu đi.

Oành đùng đùng!

Một tiếng nổ, gian thạch thất thứ hai bị Vương Trường Sinh đánh vỡ nát, một thạch thất không khác khi nãy lắm xuất iện trước mặt bọn họ.

Tường đá trong thạch thất được khảm lượng lớn phù văn thuộc tính hoả, tản mát ra một trận dao động mãnh liệt. Trung tâm có một pháp trận màu đỏ, trên pháp trận trải rộng trận văn huyền ảo màu đỏ.

Xem ra, đây là một gian luyện khí thất. Gian vừa rồi là nơi bỏ tài liệu. Nếu như vậy, gian mật thất còn lại chính là động phủ của Liệt Dương chân quân.

Vương Trường Sinh nhướng mày, đại khai thần thức, cẩn thận quan sát toàn bộ thạch thất, cũng không phát hiện điều gì dị thường.

Hắn cảm giác có chút không thích hợp. Gian thạch thất này giống như đúc gian thạch thất khi nãy.

Nếu để tài liệu, nơi nà cũng có thể để tài liệu, không cần phải mở một gian thạch thất để để tài liệu. Lùi một bước mà nói, để luyện khí tài liệu ở luyện khí thất, chẳng phải càng thuận tiện hơn sao?

Tử Nguyệt tiên tử cũng nhìn ra dị thường, thạch thất này hẳn là có bố trí cấm chế nào đó.

Tử Nguyệt tiên tử khống chế viên hầu khôi lỗi thú đi vào, không phát hiện điều gì dị thường.

Song chưởng của Vương Trường Sinh vừa động, bay ra rậm rạp quyền ảnh màu xanh, nên lên trên vách đá.

Tử Nguyệt tiên tử lấy ra hoả tước phiến, cuồn cuộn lửa cháy bay vút ra, đánh lên mặt đất.

Oành đùng đùng!

Thạch thất kịch liệt chớp động, lửa cháy cuồn cuộn.

Một cỗ cuồng phong thổi qua, hiện ra một con bò tót màu vàng với hình thể thật lớn.

Trên đầu bò tót màu vàng có sừng màu vàng dài một thước. Trên thân có một chút vảy đạm kim sắc, một mắt hai cánh. Xem khí tức này, rõ ràng là một yêu thú cấp bốn.

Linh văn trên thạch bích biến mất không thấy, pháp trận màu đỏ cũng biến mất không thấy. Thay thế sau đó là một đại dược viên, linh điền trụi lủi, ngay cả một gốc linh dược cũng không có.

“Đây là yêu thú gì? Lại có thể phóng thích ảo thuật!”

Tử Nguyệt tiên tử có chút tò mò hỏi. Nàng cũng được xem là học rộng biết nhiều, lại không nhận thức ra được lai lịch của bò tót màu vàng.

Rống!

Bò tót màu vàng gầm lên giận dữ, bắn ra cột sáng màu vàng thô to bằng cánh tay người khổng lồ. Nhanh như tia chớp công kích Vương Trường Sinh. Thân thể Vương Trường Sinh lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được dần thạch hoá, biến thành một pho tượng màu vàng.

Lam quang chợt loé, hư không phụ cận hiện ra bóng người Vương Trường Sinh, vẻ mặt hắn tràn đấy khiếp sợ: “Thạch hoá thần thông, xem ra đây là một linh thú dị biến.”

Bò tót màu vàng một kích bất thành, còn muốn tiếp tục công kích Vương Trường Sinh và Tử Nguyệt tiên tử. Nhưng Tử Nguyệt tiên tử đã động thủ trước.

Nàng nhẹ nhàng nhoáng lên Hoả tước phiến, lửa cháy cuồn cuộn thổi quét ra. Hoá thành một con hoả tước màu đỏ, dẫn theo sóng nhiệt kinh người, đánh về phái bò tót.

Bò tót màu vàng cảm nhận được sóng nhiệt kinh người, không dám đón đỡ. Đang định tránh đi thì bỗng một đạo tiếng chuông dồn dập vang lên. Vẻ mặt nó lộ vẻ thống khổ, không kịp tránh đi. Hoả tước màu đỏ đánh chuẩn xác lên trên người bò tót màu vàng.

Oành đùng đùng!

Một mảng lớn hoả diễm màu đỏ bao phủ thân thể bò tót màu vàng, bò tót màu vàng phát ra tiếng rống thê lương thảm thiết.

Lam quang chợt loé, trên không hoả diễm mày đỏ chợt hiện lên một cự chưởng hơn mười trượng màu lam. Bên ngoài cự chưởng màu lam lam quang chớp động, trải rộng lượng lớn hồ quang.

Bạn cần đăng nhập để bình luận