Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 4120: Tiểu thí ngưu đao

Phệ Hồn Cáp phun ra một ngọn lửa độc màu đen, tầng băng nhanh chóng hòa tan, lửa độc màu đen rơi vào trên thân người tuyết, bốc lên từng làn sương trắng, bao phủ bóng dáng người tuyết.

Một đợt tiếng xé gió vang lên, mũi tên băng màu trắng dày đặc từ trong sương mù trắng bắn ra, lao thẳng đến hai con Phệ Hồn Cáp.

Một con Phệ Hồn Cáp phát ra một tiếng kêu ồn ào, phun ra một làn sóng âm màu đen, mũi tên băng màu trắng đánh tới va chạm với sóng âm màu đen, như trứng chọi đá, tán loạn hết, hóa thành vô số vụn băng, rơi trên mặt đất.

Sương mù màu trắng tan đi, người tuyết biến mất không thấy nữa, hai con Phệ Hồn Cáp cũng chưa đuổi theo ra ngoài.

Tuyết Cơ nhíu mày, muốn dụ hai con Phệ Hồn Cáp ra cũng không dễ dàng, ai cũng không muốn tự mình đi dẫn dụ Phệ Hồn Cáp, nhỡ đâu thần hồn bị thương, vậy thì phiền toái, linh đan diệu dược tu bổ thần hồn cũng không nhiều, bảo vật càng ít.

Nếu không đả thương Phệ Hồn Cáp, bọn chúng đoán chừng là sẽ không rời khỏi hang núi.

“Ta tới thử một chút đi! Tuyết phu nhân triệt tiêu pháp thuật đi!”

Vương Trường Sinh chủ động xung phong, hắn muốn lấy được một viên yêu đan, nhất định phải bỏ sức.

Tuyết Cơ gật gật đầu, bấm pháp quyết, tầng băng nhanh chóng hòa tan, biến mất không còn dấu vết.

Vương Trường Sinh bấm pháp quyết, không gian hiện ra vô số hơi nước, nhanh chóng hóa thành một vùng biển lớn mênh mông. Nước biển tràn vào trong thung lũng, càn quét không chịu cản trở, hướng thẳng đến trong hang.

Vương Trường Sinh phất tay áo một cái, một hạt châu lấp lánh hào quang màu lam bắn ra, chui vào trong nước biển không thấy nữa.

Nước biển nhanh chóng xông vào trong hang, hướng thẳng đến hai con Phệ Hồn Cáp.

Hai con Phệ Hồn Cáp đồng thời phát ra thanh âm vội vàng, đều phun ra một làn sóng âm màu đen, đón lấy nước biển.

Tiếng ầm ầm nổ vang, nước biển bị hai làn sóng âm màu đen chặn, nhấc lên sóng lớn cao mấy chục trượng, không sao tiến lên.

Nước biển phát ra một mảng hào quang màu lam chói mắt, sóng âm màu đen tán loạn, nước biển hóa thành một bàn tay khổng lồ màu lam, bổ về phía hai con Phệ Hồn Cáp.

Bàn tay khổng lồ màu lam còn chưa đập vào trên thân, một áp lực cường đại đã ập vào mặt.

Hai con Phệ Hồn Cáp nhao nhao phun ra một ngọn lửa độc màu đen tanh hôi gay mũi, nghênh đón.

Lửa độc màu đen va chạm với bàn tay khổng lồ màu lam, bộc phát ra một làn sương mù màu trắng, nhân cơ hội này, bọn chúng triệu hồi ra pháp tướng, hai hư ảnh con cóc to lớn xuất hiện ở đỉnh đầu của bọn nó.

Móng phải hư ảnh con cóc ùn ùn chụp về phía bàn tay khổng lồ màu lam, một tiếng vang thật lớn qua đi, bàn tay khổng lồ màu lam chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số nước biển màu lam, hướng về bốn phương tám hướng bắn tung tóe.

Nước biển màu lam đột nhiên ngưng tụ, hóa thành một người khổng lồ màu lam cao hơn trăm trượng, ngực người khổng lồ màu lam có một hạt châu màu lam, linh quang lấp lóe không ngừng.

Người khổng lồ màu lam vung hai tay, đánh về phía hai con Phệ Hồn Cáp.

Hai hư ảnh con cóc vội vàng vung móng phải, chụp về phía người khổng lồ màu lam, đồng thời phun ra một ngọn lửa độc màu đen, rơi vào trên thân người khổng lồ màu lam, bốc lên một làn sương mù màu trắng.

Hai con Phệ Hồn Cáp muốn tránh, chân sau đạp một cái, vừa mới rời khỏi mặt đất, một tiếng nam tử quát to vang dội cất lên, như sấm sét, đánh vào trong lòng của bọn nó.

Thân thể của bọn nó run rẩy một cái, rơi xuống đất, nắm đấm của người khổng lồ màu lam nện ở trên thân bọn nó, hai con Phệ Hồn Cáp bay ra ngoài, va ầm ầm ở trên vách đá.

Bên ngoài hang núi, bốn người bọn Tống Vân Long nhìn nhau, ở sâu trong đôi mắt lộ ra vài phần kiêng kỵ. Vương Trường Sinh thi triển Trấn Thần Hống, bọn họ cũng có chỗ khó chịu.

Cao thủ so chiêu, chớp mắt đã có thể quyết định thắng bại, bọn họ biết điều này có ý nghĩ gì, chẳng qua bọn họ không biết là, Vương Trường Sinh có điều giữ lại, chưa thi triển ra toàn bộ uy lực, nếu thần thức chồng chất với Uông Như Yên, uy lực càng lớn hơn.

Trong hang núi truyền ra từng đợt tiếng nổ, hang núi kịch liệt chớp lên.

Tiếng vang ầm ầm qua đi, hang núi nổ tung ra, đất đá văng tung toé, hai con Phệ Hồn Cáp bay ra, ngoài thân có thể nhìn thấy một chút vết máu.

Bọn nó vừa mới hiện thân, sắc trời liền tối xuống, một đám mây sét màu vàng to lớn xuất hiện ở trên không, sấm sét vang dội, vô số hồ quang màu vàng kim trườn bò không ngừng.

Tuyết Cơ phất tay áo, một cây cờ phướn ánh sáng trắng lấp lóe xuất hiện trên tay, vung nhẹ một cái, vô số bông tuyết màu trắng bay ra, sau nháy mắt mơ hồ, hóa thành vô số mũi tên băng màu trắng, lao thẳng đến hai con Phệ Hồn Cáp.

Vô số hơi nước màu lam tuôn trào ra, phạm vi vạn dặm hóa thành một mảng biển lớn mênh mông, nước biển kịch liệt dâng trào, sinh ra một trọng lực cường đại, tựa như có một bàn tay vô hình, kéo bọn nó về phía nước biển. Bọn nó phát ra tiếng rít gào lo âu, triệu hồi ra pháp tướng.

Hai con Phệ Hồn Cáp đều phun ra một làn sóng âm màu đen, đánh tan mũi tên băng màu trắng bắn tới.

Hư ảnh con cóc đều phun ra một mảng hào quang màu đen, chụp vào năm người bọn Vương Trường Sinh.

Bọn họ sớm đã có đề phòng, vội vàng tránh đi.

Chỉ cần tránh đi Phệ Hồn Cấm Quang một thần thông này, uy hiếp của Phệ Hồn Cáp cũng không lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận