Thanh Liên Chi Đỉnh

Chương 1783: Di chúc của Vương Minh Nhân (2)

Lôi vân màu đen trên không đỉnh núi màu đỏ kịch liệt quay cuồng, chợt tan đi, điểm sáng năm màu trong không trung cũng lần lượt biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.

Trong lòng Từ Tử Hoa căng thẳng, vội vàng tung người bay về phía chỗ ở của Vương Minh Nhân, Tây Môn Phượng theo sát sau đó.

Rất nhanh, bọn họ liền thấy được Vương Minh Nhân tóc trắng xoá, mặt đầy nếp nhăn, hắn khí tức uể oải, ủ rũ.

Từ Tử Hoa khẽ thở dài một hơi, vội vàng lấy ra một hộp gỗ màu vàng, mở hộp gỗ, bên trong là một viên thuốc tản mát ra một làn hương lạ lùng, chính là Tam Nguyên Hộ Tâm Đan.

“Vi sư cùng Lý sư bá cầu được viên Tam Nguyên Hộ Tâm Đan này, ngươi mau ăn vào Tam Nguyên Hộ Tâm Đan, điều dưỡng thương thế, còn có thể sống được mấy năm.”

Vương Minh Nhân khoát tay, trực tiếp lắc đầu: “Sư phụ, Tam Nguyên Hộ Tâm Đan quá quý giá, không cần thiết lãng phí ở trên thân con, đệ tử thua thiệt ngài nhiều lắm rồi, còn có thân tộc của đệ tử cùng Tương Nhi, con cả đời này thiếu nợ người ta nhiều lắm, đời này là không trả hết được, nếu có kiếp sau, con làm trâu làm ngựa cũng muốn báo đáp ân bồi dưỡng của sư phụ, còn có ân dưỡng dục của thân tộc.”

Giọng điệu hắn uể oải, tỏ ra cực kỳ suy yếu.

“Phu quân, chàng đừng nói nữa, ăn vào Tam Nguyên Hộ Tâm Đan trước, ta trở về cầu đmá người Trường Sinh hỗ trợ, nhất định có thể tìm được linh đan diệu dược cứu chàng.”

Tây Môn Phượng nức nở nói, cầm chặt Tam Nguyên Hộ Tâm Đan, muốn nhét vào trong miệng Vương Minh Nhân.

Vương Minh Nhân cười khổ một trận, nói: “Ta cả đời này, thua thiệt nhiều nhất là thân tộc cùng sư phụ, ta để tay lên ngực tự hỏi, ta giúp bọn họ bao nhiêu? Bọn họ lại giúp ta bao nhiêu? Tâm ma nói đúng, ta làm việc quá mức chú trọng lợi hại, bỏ qua cảm nhận của người yêu ta. Phu nhân, ta không được rồi, nàng thay ta chiếu cố sư phụ lão nhân gia, quản giáo tốt Trường Kiệt, thay ta xin lỗi Tương Nhi, còn có gia tộc. Sau khi ta chết, đưa tro cốt của ta về gia tộc, linh vật Kết Anh cũng cùng nhau đưa về gia tộc. Nhớ kỹ, không cần chút điểm công đức nào, ta cũng muốn vô tư một lần.”

“Minh Nhân, đừng nói nữa, đều là vi sư không tốt, nếu không phải vi sư, con cũng sẽ không lưu lạc tới tình trạng hôm nay, vi sư đi cầu Lý sư bá, mời lão nhân gia hắn kéo dài tính mạng cho con.”

Từ Tử Hoa nức nở nói, mặt đầy nước mắt.

Vương Minh Nhân là hắn một tay nuôi lớn, hắn là nửa thầy nửa cha.

Vương Minh Nhân rất giống Từ Tử Hoa lúc trẻ tuổi, nhưng kết cục lúc tuổi già hoàn toàn khác với Từ Tử Hoa.

Vương Minh Nhân vội vàng bắt lấy góc áo Từ Tử Hoa, hô: “Sư phụ, đừng, đệ tử thua thiệt ngài nhiều lắm rồi, không muốn phiền ngài nữa. Hơn nữa, con cũng không sống được bao lâu nữa...”

“Thúi lắm, ta là sư phụ con, con nghe ta...”

Từ Tử Hoa rít gào, hai mắt đỏ bừng.

“Sư phụ, cầu ngài, ngài thỏa mãn tâm nguyện này của đệ tử đi! Con cả đời này đều đòi hỏi từ người khác, con lại chưa cho người khác bao nhiêu, con hy vọng trước khi chết, có thể làm một ít bù lại, kéo dài hơi tàn mấy năm không có tác dụng gì. Đại đạo vô tình, đường con chọn, không trách người khác.”

Vương Minh Nhân lắc lắc đầu với Tây Môn Phượng, tựa như đang biểu đạt cái gì.

Tây Môn Phượng quỳ xuống, nức nở nói: “Sư phụ, phu quân chỉ tâm nguyện này, xin người thỏa mãn hắn đi!”

Từ Tử Hoa hít sâu một hơi, lau nước mắt, gật gật đầu, xem như đáp ứng.

Trên thực tế, Kết Anh thất bại, linh đan diệu dược có thể kéo dài tính mạng đã ít lại càng ít, cực kỳ quý giá. Từ Tử Hoa quỳ mười năm ở ngoài động phủ của tu sĩ Nguyên Anh, mới đạt được viên Tam Nguyên Hộ Tâm Đan này, nếu không phải vì Vương Minh Nhân, Từ Tử Hoa tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

Cho dù có đan dược kéo dài tính mạng, Vương Minh Nhân chỉ là sống thêm mấy năm mà thôi.

“Phu nhân, hậu sự của ta kính nhờ nàng, Trường Kiệt làm phiền nàng chiếu cố, còn có sư phụ, con thua thiệt người nhiều lắm, nếu có kiếp sau, con nhất định báo đáp người.”

Nước mắt Tây Môn Phượng không ngăn được chảy ra ngoài, làm ướt áo, nức nở nói: “Đừng nói nữa, phu quân, đây đều là chuyện ta nên làm, chúng ta là vợ chồng, không có gì thua thiệt cả.”

Hai tay Vương Minh Nhân nắm chặt cánh tay Tây Môn Phượng, trầm giọng nói: “Phu nhân, thay ta xin lỗi Trường Sinh, Như Yên, Thanh Sơn, Thanh Linh cùng Thu Minh, nếu có cơ hội, nhất định phải tra ra hung thủ tập kích ba chỗ cứ điểm gia tộc chúng ta là ai, ta thua thiệt gia tộc quá nhiều, kính nhờ nàng.”

“Ta sẽ, chàng đừng nói nữa, phu quân, nghỉ ngơi cho khỏe.”

Ánh mắt Vương Minh Nhân mơ hồ, chuyện cũ giống như đèn kéo quân hiện lên ở trong đầu.

...

Trong sân nhà yên tĩnh nào đó, Vương Trường Sinh đang dạy Vương Minh Nhân luyện khí.

“Minh Nhân thúc, gia tộc chúng ta lấy luyện khí lập tộc, thúc có thể học.”

“Ta sẽ cố gắng học, ta về sau sẽ trở thành luyện khí sư lợi hại nhất gia tộc.”

...

“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử của Từ Tử Hoa ta, pháp khí này ban cho ngươi! Về sau phải tu luyện chăm chỉ, nhất định đừng lơi lỏng tu luyện.”

“Vâng, sư phụ.”

...

“Phu quân, tính tình của ta có chút không tốt, chàng bao dung nhiều hơn.”

“Phu nhân, chúng ta là vợ chồng, ta sẽ bao dung nàng thật nhiều.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận